
in lỗi nha, Lục tiên sinh có khách, vừa mới rời phòng làm
việc, xin hỏi cô tìm Lục tiên sinh có chuyện gì không?”
“Tôi...” Cô nhất thời nghẹn lời.
“Vũ Khiết, chị phải nhắc nhở em, ở công ty, tất cả thông báo nhất định phải truyền
từ dưới lên trên theo thứ tự, em đã vào công ty lâu rồi, phải biết tuân thủ quy
định, từ giờ trở đi, em không thể trực tiếp gọi điện thoại đến phòng làm việc
của Lục tiên sinh như vậy, biết không?”
“... Thật có lỗi, em sẽ chú ý.” Cô khổ sở tuyệt vọng cúp điện thoại, cái loại
cảm giác lạnh như băng này thình lình chiếm cứ lòng cô lần nữa, khiến nỗi bất
an của cô càng thêm mãnh liệt.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mới ngắn ngủi không đến hai mươi bốn
tiếng đồng hồ tất cả hoàn cảnh quen thuộc đều thay đổi?
Lam Vũ Khiết uể oải đến muốn khóc, dạ dày mơ hồ phát đau, lại không ngừng đốc
thúc cô phải ăn chút gì đó, dù sao, bây giờ cô không phải một mình, mà là một
bà mẹ tiêu chuẩn, cô có nghĩa vụ phải chăm sóc con của mình.
Mang theo ví tiền, cô cô đơn đứng dậy.
Mặc dù không có chút khẩu vị, nhưng cô vẫn miễn cưỡng đến cửa hàng tiện lợi ở
khúc cua, mua một lọ sữa cùng một cáu bánh bao, sau đó vẻ mặt cô đơn đi trở về
công ty.
Trước thang máy, cô im lặng chờ đợi, ánh mắt buông xuống nhìn chăm chú vào giày
của mình.
Cô chờ Lục Tình Xuyên tự mình giải thích với cô, nhưng mà theo thời gian từng
phút từng giây trôi qua, cô đột nhiên hoài nghi chính mình, cô còn có cơ hội
nghe được Lục Tình Xuyên chính mồm nói cái gì sao?
Cô thật sự bất an, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bất an đến như vậy.
Trước mặt không phải là hiểm cảnh gì, nhưng cô có cố gắng cách nào cũng không
thể xoay chuyển, bởi vì, biến đổi này không ở trên người cô, mà là xảy ra trên
người Lục Tình Xuyên, cô phát hiện mình căn bản không có cái loại lực lượng
kinh người đủ để xoay càn khôn này.
Cô sợ, sợ tương lai tốt đẹp sẽ hoàn toàn hủy diệt vào một khắc này.
Tiếng vang đinh đinh, làm
cho Lam Vũ Khiết theo bản năng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thang máy mở ra,
cô ngây người.
Lục Tình Xuyên đứng ở trong thang máy, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của bọn họ
giao nhau, cô còn không kịp tươi cười với anh, Anh đã lạnh lùng tránh đi
trước, khiến cô còn không kịp nói ra khỏi miệng, tiếng kêu nghẹn ở cổ họng, làm
con tim đau nhói.
Sau đó, cô mới chú ý tới, bên cạnh anh là một tiểu thư mỹ lệ.
Lam Vũ Khiết liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương, đúng là
Đinh tiểu thư đêm qua có tin vui với Lục Tình Xuyên, như chú chim nhỏ nép vào
người anh, mềm mại xấu hổ kéo tay Lục Tình Xuyên, trên mặt anh tràn đầy hạnh
phúc.
“Tình Xuyên, hôm nay thời tiết rất nóng, món ăn nhẹ như đồ ăn Nhật hình như
thích hợp hơn, anh cảm thấy thế nào?” Đinh Tĩnh Nghi ôn nhu hỏi.
Lục Tình Xuyên cúi đầu nhìn về phía cô gái, mỉm cười, “Em đã muốn ăn đồ ăn
Nhật, thì chúng ta đi ăn.”
“Cám ơn. Anh thật tốt với em.” Đinh Tĩnh Nghi nhảy nhót không thôi, giống như
cô gái nhỏ làm nũng.
Anh cất bước từ trong thang máy đi ra, bàn tay thuận thế nắm lấy tay cô gái
kia, hai người ngọt ngào đi qua bên người Lam Vũ Khiết, bả vai của cô gái còn
va vào Lam Vũ Khiết.
“Thật có lỗi!” Vội vàng để lại lời xin lỗi.
Cả người Lam Vũ Khiết cứng ngắc như khối đá điêu khắc, ngay cú va chạm vừa rồi,
cô cũng chỉ đột nhiên giật mình, không có trả lời.
Cô bị vẻ lạnh lùng của Lục Tình Xuyên hung hăng đâm bị thương, anh thậm chí
ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, giống như cô là người xa lạ.
Người đàn ông kia thật sự là Lục Tình Xuyên sao? Là Lục Tình Xuyên đã trải qua
vô số buổi tối thân mật với cô, đã từng cầu hôn cô sao? Vì sao anh lại xa lạ
đến làm cho người khác sợ hãi như vậy?
Cửa thang máy đóng lại rời khỏi tầng trệt, Lam Vũ khiết còn ngơ ngác ở nguyên
chỗ, chỉ còn lại tiếng đối thoại dần dần đi xa, còn bất chợt truyền vào trong
tai cô ——
“Tình Xuyên, ngày đó em đem nhẫn đi sửa, vừa rồi chủ tiệm cho biết đi lấy được
rồi, nhưng chỗ kia không tiện đường.”
“Tan ca anh đi qua lấy giúp em, em không cần lo lắng.”
“Đúng rồi, đêm cuối tuần chúng ta cùng đi tham gia một party được không, chủ
xị là bạn của em, không đi hình như không được tốt, anh đồng ý đi cùng em
không?”
“Được, anh đi cùng em.”
“Con người anh thật tốt.”
“Bởi vì em là người phụ nữ đáng được che chở. Muốn bung dù hông? Mặt trời rất
chói nha!”
“Tốt, cám ơn anh, Tình Xuyên.” Mềm mại cảm ơn.
Đối với yêu cầu của Đinh Tĩnh Nghi, Lục Tình Xuyên một mực đáp ứng toàn bộ, cẩn
thận săn sóc, nhìn ra trình độ coi trọng của anh dành cho Đinh Tĩnh Nghi. Bởi
vì, anh cũng từng đối đãi chính mình như vậy.
Nhưng Lam Vũ Khiết không hiểu, vì sao trái tim một người, lại có thể nói đổi
liền đổi, trước đó lại không có chút dấu hiệu nào? Vì sao?
Cô nhắm mắt lại, cảm giác sinh mệnh của mình đang dần dần héo rũ, một trận
choáng váng đột kích, cô cho là mình sẽ chống đỡ không được, đột nhiên có một
cỗ lực lượng giữ chặt cô.
“Tình...” Lam Vũ Khiết mừng rỡ trong lòng, tưởng Lục Tình Xuyên đi mà quay lại,
cô mở to mắt nhìn người giữ mình lại, nụ cười lập tức t