
mặt Đồng Hề trắng bệch. Uống thuốc sau khi
thị tẩm, tự nhiên nàng cũng hiểu được là thuốc gì, chỉ là chưa từng nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như vậy. Thế nên nàng mới ôm chút hy vọng
hỏi.
-“Nương nương đừng làm khó tiểu nhân mà.” – Giang Đắc Khải cười khổ.
Đồng Hề lạnh cả người. Thiên Chính đế vẫn ngồi trên tháp, mặt không
chút thay đổi nhìn nàng, cũng không thu hồi ý chỉ. Hắn thật sự muốn nàng uống thứ này sao?
Đồng Hề thật sự không hiểu, rốt cuộc là nàng sai ở chỗ nào? Chỉ nói
ra tên Tề Vân một chút sẽ không dẫn đến tình trạng này chứ. Chẳng lẽ
nàng không có quyền mang thai hoàng tự sao? Thuốc này bình thường chỉ
cấp cho những nữ nhân có thân phận thấp, sau khi thị tẩm mới dùng.
-“Thuốc để đó, ngươi lui xuống trước đi.” – Thiên Chính đế nói ra như giúp đỡ cho Giang Đắc Khải. Giang Đắc Khải nhẹ nhàng thở ra. Chẳng lẽ
bắt y buộc Quý phi uống xong mới đi sao?
-“Hoàng thượng, có phải thần thiếp làm sai chuyện gì không?” – Lần
đầu tiên Đồng Hề mới có can đảm đối mặt Thiên Chính đế. Bởi vì trước
chuyện này nàng rốt cuộc cũng không thể co đầu rụt cổ được nữa. Nếu
không thể mang hoàng tự, vậy thì hết thảy những gì nàng làm đều là trò
cười sao?
Thiên Chính đế lạnh lùng nhìn Đồng Hề, nhưng lại không có cách nào giải đáp cho nàng.
Đồng Hề lẳng lặng quỳ xuống.
-“Thuốc này thần thiếp không thể uống.”
-“Nói vậy, ngươi muốn mang thai con của trẫm sao?”
Đồng Hề ngẩng đầu. Câu hỏi này quả thật kỳ quái. Trong hậu cung này
có nử tử nào không muốn sinh hạ con nối dõi cho Hoàng thượng?
-“Vì hoàng gia sinh hạ hoàng tự là bổn phận của cung phi như thần thiếp.”
Ngay cả dân chúng bình thường cũng biết nói “Bất hiếu hữu tam, vô hậu chi đại”. Rất nhiều nữ tử vì không thể sinh con mà bị hưu. Đạo lý này
dĩ nhiên Đồng Hề cũng hiểu.
-“Ngươi cho là có con của trẫm có thể thay đổi được gì sao? Trẫm có
thể có rất nhiều con. Con của ngươi cũng không nhất định là quan trọng
nhất.” – Thiên Chính đế bóp chặt cằm Đồng Hề.
Đồng Hề dĩ nhiên cũng hiểu, nhưng nàng không nghĩ Thiên Chính đế lại
thấu đáo điểm này như vậy. Nếu nàng có con, nó ra đời sẽ có ý nghĩa thế
nào? Nàng tất nhiên hiểu, tranh đấu sẽ càng tàn khốc hơn, vì địa vị của
nàng, vì tương lai của nàng, nàng phải có con để dựa vào. Vinh quang hay nhục nhã, cũng có mẹ có con dựa vào nhau mà sống.
Đồng Hề muốn có đứa nhỏ, không phải vì nó là con của Thiên Chính đế, chẳng qua chỉ là để đảm bảo cho tương lai của nàng mà thôi.
-“Thần thiếp đã hiểu.” – Đồng Hề cúi đầu.
Sau đó liền nghe được âm thanh ngọc vỡ, đó là Tống tử Quan Âm lấy ở
chỗ Chiêu phu nhân về, bên trong nhẹ nhàng rơi ra một mảnh giấy. Thiên
Chính đế nhặt lên, cũng không nhìn mà lại xé nát.
Sau khi Thiên Chính đế bỏ đi, Đồng Hề mới khôi phục lại tinh thần.
Hắn vì Tống tử Quan Âm mà tức giận sao? Đồng Hề tự hỏi, cảm thấy không
thể tin được. Địa vị của hắn là thiên tử, tuy rằng trước giờ luôn giản
dị, nhưng thứ hắn tặng cũng không thể tặng lại cho người khác. Vật này
hắn ban cho nàng, nàng cũng không nên giao lại cho người khác.
Đồng Hề cẩn thận đem những mảnh giấy vụn ghép lại. Trên mặt giấy hiện lên một cái tên: Hoàng Phủ Duẫn.
Toàn bộ tôn thất cũng không có người nào tên như vậy, chỉ có hoàng tự mới có thể mang tên một chữ.
Tâm Đồng Hề kinh hoảng một lúc. Nháy mắt trước nàng còn cảm thấy
tương lai mình hoàn toàn tối tăm, giờ lại dấy lên một tia hy vọng. Mặc
dù Quan Âm vỡ vụn, giấy cũng đã nát, nhưng nàng vẫn dấy lên hy vọng.
Những chuyện trước kia không hiểu giờ rốt cục cũng hiểu được.
Nhìn trong hậu cung, người có tư cách mang hoàng tự có được mấy
người? Nếu không phải vị phân rất thấp thì là xuất thân rất thấp. Độc
Cô Viện Phượng càng không có khả năng. Về phần Mộ Chiêu Văn, cứ coi là
ngoại lệ đi. Có lẽ trong vài năm cũng có một ngoại lệ. Ngay cả phụ thân
mình xưa nay nghiêm túc, tiểu thiếp cũng không phải muốn có thai thì có
thai. Ai có thể cam đoan sau khi Vạn Mi Nhi tiến cung, hoặc đến 3 năm
sau tổng tuyển cử, nàng còn có cơ hội rộng mở như bây giờ?
Mẫu thân của Thiên Chính đế là Quốc Lâm công chúa, có huyết thống tôn quý. Mẫu thân của phụ hoàng hắn, Minh Hy đế xuất thân từ Độc Cô gia.
Lại nhớ lại trong lịch sử Cảnh Hiên, không có thế hệ quân chủ nào là
không có huyết thống tôn quý nhất. Vậy nên hắn mới đem hy vọng ký gửi
lên người mình sao? Hoàng thượng không con cũng có rất nhiều áp lực.
Cho nên, nàng cố gắng xếp đặt Kim Tuệ Phi, Quỳnh Hoa, hắn mới nổi
giận như vậy? Từ đầu nàng lẽ ra nên hiểu vấn đều này. Vấn đề không phải
ai sinh ra đứa nhỏ, mà là đứa nhỏ phải tuyệt đối do nàng sinh ra.
Nhưng nàng đã bỏ lỡ, bỏ lỡ cơ hội đó rồi. Địa vị con cả của hoàng đế
được tôn sùng thế nào mọi người đều hiểu được. Lấy trưởng, lấy tài, lấy
hiền, xưa nay người đời luôn duy trì đạo lý này.
Đồng Hề bỗng nhiên cảm thấy vì mình đã phụ lòng Thiên Chính đế mà áy
náy. Nàng có phải cũng đã phụ kỳ vọng của Lệnh Hồ gia không?
-“Nương nương, nương nương. Chiêu phu nhân sảy thai rồi.” – Huyền Huân chạy vội vào trong, chỉ thấy một đống hỗn độn.
-“Ngươi nói cái gì?” – Đồng Hề c