The Soda Pop
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324290

Bình chọn: 8.5.00/10/429 lượt.

ng điệu hắn đầy vẻ trêu chọc, Đoàn Vân Chướng cũng không phản bác hắn, ngược lại thở dài một hơi thật sâu.

“Đệ không hiểu đâu.”

Đoàn Vân Trọng lập tức tăng thêm vài phần sùng kính hoàng huynh của hắn. Nam nhân có nữ nhân quả nhiên khác hẳn. Nam nhân có hai nữ nhân, lại càng

khác nữa. Nhìn hoàng huynh của hắn kìa, thâm trầm cỡ nào, tư tưởng phong phú cỡ nào a.

Ngẫm lại, hắn ở Nghi Xuân Viện mới kết giao hồng nhan tri kỷ thôi. Ai, dù sao cũng chỉ là hoa dại.

“Hoàng huynh, có tâm sự gì, không ngại chia sẻ cùng thần đệ. Thần đệ có thể

giải sầu cho ngài mà.” Đoàn Vân Trọng ra vẻ nghiêm túc, đến gần.

Đoàn Vân Chướng nhíu mày. Ngẫm lại, hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt hiện giờ

không ở kinh thành, huống chi cùng trưởng bối thảo luận mấy chuyện loại

này này quả thực rất khó nói. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể tâm sự

với Đoàn Vân Trọng.

“Vân Trọng à…” Đoàn Vân Chướng muốn nói lại thôi.

Đoàn Vân Trọng giống như bị ai dùng lông ngỗng đùa dai cọ cọ vào tim. “Hoàng huynh, có chuyện gì huynh cứ nói thẳng ra đi.”

Đoàn Vân Chướng lại thở dài. “Đệ cảm thấy, trẫm đối với hoàng hậu, có phải là không được tốt lắm đúng không?”

Đoàn Vân Trọng sững sờ. “Hoàng huynh, huynh xác định huynh đang nói đến hoàng hậu, không phải Lưu Bạch Ngọc?”

“Trẫm xác định!”

Đoàn Vân Trọng nghiêm túc suy tư một phen. “Hoàng huynh, thần đệ cảm thấy,

huynh đối với Tiểu Hắc Bàn đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Tướng

mạo của nàng ấy như vậy, còn có thể mong đợi huynh cùng nàng ấy chung

hưởng đêm xuân hàng đêm sao?”

“Vân Trọng!” Đoàn Vân Chướng khụ một tiếng. Cái tên đệ đệ này, nói chuyện càng ngày càng khó khống chế.

“Có điều là…” Đoàn Vân Trọng sờ sờ cằm, lại nói. “Kỳ thật, nói đúng ra, Tiểu Hắc Bàn quả thật vô cùng đáng thương.”

“Nói thế nào?”

“Tiểu Hắc Bàn vào cung, thái hậu nương nương không muốn gặp nàng, mọi người

ai cũng ngấm ngầm châm chọc khiêu khích, không có ai thật sự xem nàng

như hoàng hậu. Hôm nay, huynh lại sủng ái người mới. Nói không chừng, vị trí hoàng hậu của nàng có một ngày sẽ không bảo vệ được. Ai, Tiểu Hắc

Bàn có tội gì chứ? Kỳ thật, rảnh rỗi cùng nàng tâm sự, cắn hạt dưa, cũng rất thú vị.”

“…” Đoàn Vân Chướng im lặng.

“A, đệ ở ngoài cung còn nghe được tin đồn, nói Tiểu Hắc Bàn cũng không phải là con gái ruột của Uy Quốc công đại phu nhân đâu.”

“Hả?”

“Mẹ ruột của Tiểu Hắc Bàn, nghe nói là một nô tỳ thân phận hèn mọn. Cho nên tại quý phủ của Uy Quốc công, Tiểu Hắc Bàn cũng chẳng có địa vị gì.”

“Là thế sao…” Đoàn Vân Chướng nhớ lại hắn đã bức bách Kim Phương đi khẩn cầu Lưu Hiết như thế nào, không khỏi áy náy trong lòng.

“Hoàng huynh, sao đột nhiên huynh lại quan tâm đến Tiểu Hắc Bàn vậy?” Đoàn Vân Trọng nghiên cứu sự thay đổi trên nét mặt của hoàng đế.

Trên mặt Đoàn Vân Chướng thoáng hiện lên một tia quẫn bách.

“Ách… Mấy ngày nay hoàng hậu, trong lòng tựa hồ có chút thương cảm, trẫm lại không biết khuyên thế nào.”

Đoàn Vân Trọng hiểu rõ.

Không phải là khuê oán sao.

Khuê oán, nói dễ nghe một chút là trường môn phú, nói thẳng ra thì chính là ghen.

“Hoàng huynh, có cần thần đệ thay ngài đi khuyên Tiểu Hắc Bàn không?”

“Ngươi?” Đoàn Vân Chướng không cho là đúng, liếc xéo đệ đệ. Hắn biết rõ, Đoàn

Vân Trọng ở ngoài cung trêu hoa ghẹo nguyệt không ít, chính là muốn dụ

dỗ nữ nhân.

Đoàn Vân Trọng nhìn ra tâm tư của hắn, vỗ ngực một cái: “Mọi chuyện cứ để thần đệ lo.”

******

Đoàn Vân Trọng đi vào Hương La Điện. Tố Phương nói cho hắn biết, Kim Phượng

vẫn đang ngồi xổm sau điện, u buồn nhìn lên bầu trời.

Đoàn Vân Trọng phun nước trà trong miệng ra xa ba thước.

Tiểu Hắc Bàn, nhìn lên bầu trời? Còn u buồn?

Khuê oán, quả nhiên có thể thay đổi hoàn toàn một nữ nhân a. Ngay cả Tiểu Hắc Bàn cũng trở nên đa sầu đa cảm như vậy.

Hắn thở dài, quyết định tự mình đi nhìn trộm một chút phong cảnh hiếm có này.

Lặng lẽ đến gần sau lưng Kim Phương, vốn muốn dọa nàng giật mình, lại bị trang giấy trong tay nàng hấp dẫn.

Tờ giấy trong tay Kim Phượng đã bị nàng vò đến nhăn nhíu. Bên trên dùng

bút pháp như vẩy mực, tinh thần như cuồng thảo viết một đoạn văn:

“Ái nữ Hắc Bàn, thời gian qua mẹ sống rất khá. Nhà Triệu đồ tể mỗi lần giết heo đều sẽ đem sang cho mẹ miếng thịt tươi ngon nhất. Cho nên, mẹ lại

lên cân một chút. Đại phu nhân đưa đến rất nhiều vàng bạc châu báu. Hiện giờ mẹ không cần thêu hoa bán lấy tiền cũng có thể mua được chăn trải

giường tốt nhất. Trương Tiểu Sấu ở phố trên vừa cưới một nha đầu mập,

nhưng rất trắng trẻo. Còn nữa, Tiểu Ngư hồi trước học cùng với con, nghe nói đã thi đậu cử nhân, sang năm còn muốn thi lên tiến sĩ, cực kỳ triển vọng.

Mẹ không biết chữ, nên vẫn không viết thư cho con. Bức thư này là Triệu đồ tể viết giùm, chắc con cũng nhìn ra được. Sở dĩ viết

bức thư này, chủ yếu là muốn báo cho con biết một việc. Thái Gia Cát nhà đối diện lấy vợ, tân nương tử không phải là ta, là một quả phụ đến từ

Sơn Tây, vừa gầy vừa trắng, tựa như cây thông mảnh.

Ngày cưới đã

định, là ba ngày sau. Thái Gia Cát mời mẹ đi uống rượu mừng, mẹ không

biết có nên đi hay không. Hắc Bàn, con nói xem