
ắn cũng không hối hận vì đã quyết định như vậy, nhưng trong
lòng trước sau vẫn luôn hoài nghi, làm như vậy, có phải là đã sai rồi
không?
“Hoàng thượng… Ngài… kỳ thật cũng không hiểu Lưu Hiết.”
“Ngài hiểu ông ấy lắm sao?”
“Làm đối thủ mấy chục năm, làm sao lại
không biết? Ông ấy và phụ hoàng của ngài, danh là quân – thần, thật ra
là bạn tốt. Ông ấy… ông ấy cho dù từng có ý niệm thay đổi tân quân trong đầu, cũng sẽ không dồn ngài vào chỗ chết hoặc phá vỡ hoàng triều Đoàn
Thị. Ông ấy… ông ấy một lòng trung thành với Tiên Đế, có nhật nguyệt
chứng giám.”
“Ông ấy… Đối với Tiên Đế…”
“Ông ấy lòng quá tham, tự cho là mình có
thể cứu vớt toàn bộ thiên hạ, vì vậy liền điên cuồng chiếm đoạt quyền
lực. Có điều, đúng là ông ấy cũng đã làm được rất nhiều chuyện. Về điểm
này, ông ấy mạnh hơn thần.” Bên môi Phù đại thừa tướng tràn ngập vẻ tự
giễu. “Trận chiến với Khuyển Thích, ông ấy đã dự đoán được từ mười năm
trước rồi.”
“Đây là ý gì?” Đoàn Vân Chướng kinh hỏi.
“Mười năm trước, chuyện Uy quốc công tăng thu thuế ở Giang Nam, ngài còn nhớ chứ?”
“Đương nhiên còn nhớ.” Ngụy Thái Phó cũng bởi vì chuyện này mà bị trục xuất cung đình.
“Toàn bộ số tiền thuế thu thêm, đều được
dùng ở trong quân. Hôm nay, quân đội triều ta binh cường mã tráng, binh
lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, Khuyển Thích làm sao có thể chiếm
được phân nửa lợi thế? Vào mười năm trước, Uy quốc công đã biết rõ giữa
ông ấy và ngài sẽ phải xảy ra một loạt tranh đấu, liền dự đoán Khuyển
Thích nghỉ ngơi dưỡng sức, chắc chắn sẽ thừa dịp trong triều ta nội loạn mà xâm nhập Trung Nguyên.”
Đoàn Vân Chướng trầm mặc. “Lão thừa tướng đang cầu tình cho Lưu Hiết sao?”
Phù đại thừa tướng cười nói. “Cũng không
phải. Lưu Hiết bị trừng phạt đúng tội. Cựu thần chỉ hy vọng hoàng thượng thấy rõ được ưu khuyết điểm của ông ấy. Hoàng thượng, ngài không giết
Lưu Hiết, cũng không sai. Một huyện lệnh, có lẽ nên cẩn thận chặt chẽ,
nhưng người chấp chưởng thiên hạ, không được ôm lòng chỉ cầu không thất
bại không cầu công lao. Hoàng thượng, ngài có thể hiểu không?”
Đoàn Vân Chướng vô cùng chấn động. Thật lâu sau, hắn gật đầu. “Trẫm hiểu.”
Phù đại thừa tướng nở một nụ cười vui
mừng. “Hoàng thượng, niên hiệu của ngài, chính là năm đó cựu thần cùng
thái hậu nương thương định. Nếu nói Gia Hòa, chính là nghỉ ngơi dưỡng
sức, nước giàu dân mạnh. Xin hoàng thượng chớ quên.”
Đoàn Vân Chướng vui mừng cúi đầu.
Lưu Hiết, Lữ đại thượng thư, Chu đại tài
tử, Phù đại thừa tướng, tại triều đình này đều đã là mây bay đi xa.
Tương lai thiên hạ, phải dựa vào sự cố gắng của hắn.
“Lão thừa tướng, xin yên tâm.” Hắn nghiêm nghị nói.
Phù đại thừa tướng không trả lời.
Trong phòng vắng vẻ, chỉ có mành trướng màu xám tro còn đang ung dung lay động.
Một đời danh thần đã đột ngột ra đi, bên môi vẫn còn mang một nụ cười.
Gia Hòa năm thứ mười chín, vào một buổi
hoàng hôn cuối thu, hoàng hậu Lưu Hắc Bàn đứng trên lầu cổng Triêu
Dương, quan sát kinh thành. Phố xá ngõ hẻm nơi xa, nhà cao cửa rộng chỗ
gần, toàn bộ đều thu hết vào mắt.
Cung nữ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương nương, người xem, hoàng thượng đã trở lại.”
Kim Phượng nghe vậy, đưa mắt nhìn về nơi
xa. Quả nhiên, trên đường lớn, một đội kỵ binh nhẹ như bay chạy tới, cầm đầu là trượng phu của nàng – quân vương trẻ tuổi Đoàn Vân Chướng.
Đứa con trong bụng lúc này nhẹ nhàng đạp một cái, nàng nhịn không được “Ai nha” một tiếng.
Cung nữ cuống quýt nói: “Nương nương, không khỏe ư?”
Nàng cười cười, lắc lắc đầu, tiếp tục chăm chú nhìn nam tử đang chạy lại gần. Tóc búi kim quan, mày kiếm hăng hái, phấn chấn.
Thời đại cũ đã trôi qua, thời đại mới lập tức sẽ bắt đầu.
Editor: Docke
Kim Phượng luôn luôn tin chắc, thành công lớn nhất trong đời này của mình, chính là nuôi dạy được đứa con trai Thành Tư.
Ngày hôm đó, Thành Tư theo thường lệ đến
thỉnh an thái hậu. Thái hậu gian xảo toét ra khuôn mặt tươi cười. “Thành Tư à, cháu yêu thích bà nội nhiều hơn, hay là yêu thích mẫu thân cháu
nhiều hơn?”
Thành Tư cất giọng mềm mại, lại rất dứt khoát, “Đều thích!”
“Ách, nếu như nhất định phải phân rõ một người thích nhất thì sao?”
“…”
Thái hậu ngẫm nghĩ một lát, quyết định thay đổi sách lược, móc ra một vắt xôi tím tròn trịa thơm phức.
“Thành Tư thích ai nhất?”
Thành Tư nhìn chằm chằm vào vắt xôi tím, đôi mắt mở to lóe sáng. Một hồi lâu, ngây thơ cười một tiếng.
“Thành Tư thích bà nội nhất!”
“Ai u…” Thái hậu trong lòng nở hoa, vòng tay ôm cháu trai vào trong ngực.
Thành Tư ở trong lồng ngực lão nhân gia, khe khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Bà nội, nắm… còn nữa không?”
“Còn, còn chứ! Thành Tư muốn bao nhiêu cũng được!”
Thành Tư rúc vào lòng thái hậu cọ cọ, duỗi cánh tay nhỏ bé non nót tròn trịa, vòng qua cổ lão nhân gia: “Bà nội tốt nhất!”
Gương mặt già nua của thái hậu cười thành hoa loa kèn, vội vàng căn dặn hạ nhân: “Trong điện chúng ta còn có món
gì ăn ngon, mang cả ra đây!”
Thành Tư ăn ngấu ăn nghiến một hồi, kề cận vẻ mặt gạo nếp, hắc hắc nở nụ cười.
Ngày hôm sau, Thành Tư ỏ trong hoa viên gặp gỡ vợ ch