
ỗi lần bận rộn lại chạy thẳng
đến phủ Giới Châu.
Sứ đoàn nữ quốc Tây Việt lại đến triều
lần nữa. Sứ thần vẫn là người quen cũ – nữ quan Chu Đàm. Cùng đi lần này còn có Lưu Bạch Ngọc một năm trước đã được phái đi sứ Tây Việt. Lưu
Bạch Ngọc hồi triều, là vì thăm người thân. Còn nữ quan Chu Đàm lần này
tới, lại không đi ngay, mỗi ngày đều canh giữ trước cửa vương phủ của
Đoàn Long Nguyệt hoàng thúc, tuyên bố không được ‘Giai nhân’ thề không
trở về.
Lưu Hiết sai người từ trong lao truyền
tin ra ngoài. Mấy vị phu nhân trong Lưu gia, nếu muốn tái giá có thể tùy ý tái giá. Hôm nay, trên dưới Lưu gia đã mất bao nhiêu nhân khẩu, chỉ
còn lại Nhị phu nhân, Ngũ phu nhân cùng Lưu nhị công tử Lưu Đằng. Bọn họ dẫn theo tiểu công tử Lưu Mậu rời khỏi kinh thành, trở về nguyên quán
của Lưu Hiết mở một điền trang, làm ruộng sống qua ngày.
Vĩnh Phúc như cây già mới ra lộc non,
cùng Triệu đồ tể nhà cách vách kết thành thân thuộc. Tiệc cưới được tổ
chức vô cùng xa hoa, khiến cho vợ chồng nhà hàng xóm Thái Gia Cát cùng
đậu hũ Tây Thi đều xanh mặt.
Chu đại tài tử cùng Lữ đại Thượng thư vẫn bình đạm mở tiệm mì ‘Mạch ăn ngon’ trong một con hẻm hẻo lánh nằm giữa
phố xá sầm uất như trước.
Cho đến một ngày, tin tức truyền đến, Phù đại thừa tướng bệnh tình nguy kịch, hy vọng có thể gặp mặt hoàng thượng lần cuối.
Phù đại tướng quân là tiến sĩ thời tằng
tổ phụ (ông cố) của Đoàn Vân Chướng, hôm nay đã tám mươi ba tuổi rồi.
Hai năm trước đã cáo lão từ quan. Bởi vì gia quyến đều ở kinh thành, sau khi Phù đại thừa tướng từ quan vẫn luôn cư ngụ trong Lục Ý sơn trang ở
Tây Giao kinh thành, chăm hoa nuôi chim, an hưởng tuổi già. Đầu năm lúc
Kinh Trập, Phù đại thừa tướng ở trong vườn bị một con bò cạp màu bạc cắn một cái. Mặc dù độc bò cạp đã nhanh chóng được loại trừ, nhưng người đã bị kinh hãi, bệnh không dậy nổi. Kéo dài đến bây giờ, xem ra không thể
qua được.
Đoàn Vân Chướng nhận được tin, lập tức thu dọn hành trang, cưỡi khoái mã đi ngay.
Phù đại thừa tướng chống mạnh một hơi,
dường như đã vô cùng kiên nhẫn chờ đợi được gặp Đoàn Vân Chướng đến
cùng. Nghe thấy giọng nói của Đoàn Vân Chướng, tựa như hồi quang phản
chiếu, ông mở mắt ra.
“Hoàng thượng…” Giọng nói của ông như
lưỡi hái gỉ sét phần phật xẹt qua rễ cỏ. “Cựu thần không thể đứng dậy
nghênh giá, xin hoàng thượng thứ tội…”
Đoàn Vân Chướng vội vàng ngồi xuống bên giường, “Lão thừa tướng không cần đứng dậy.”
Phù đại thừa tướng có vẻ nghe hiểu, lại
dường như vẫn còn đang ở cõi thần tiên. Thật lâu sau, thở ra một hơi
thật dài. Đoàn Vân Chướng nhắc lại, e sợ ông rút một hơi rốt cuộc lại
lên không nổi.
“Lão thừa tướng có chuyện muốn nói với trẫm ư?”
Phù đại thừa tướng từ từ lượn con ngươi đục ngầu một vòng quanh phòng, vẫn không nói lời nào.
Đoàn Vân Chướng hiểu ý của ông, ra hiệu
cho những người khác trong phòng tạm thời lui ra. “Bây giờ trong phòng
chỉ có trẫm và lão thừa tướng. Có lời gì, lão thừa tướng đừng ngại nói
thẳng.”
“Hoàng thượng… Cựu thần… có điều hổ thẹn
với vương triều Đoàn gia…” Trong ánh mắt của Phù đại thừa tướng lộ ra
một tia bi ai mơ hồ không rõ.
Đoàn Vân Chướng sững sờ. Cựu thần bốn
triều, đức cao vọng trọng – Phù đại thừa tướng trước khi lâm chung lại
nói ra những lời như vậy, thật sự là làm cho người ta nghĩ không ra.
“Lão thừa tướng… chẳng lẽ trong lòng còn giấu ẩn tình gì?”
Phù đại thừa tướng chậm rãi lắc đầu.
“Hoàng thượng, cựu thần nhận được hoàng ân thi đậu Tiến sĩ, vào triều
làm quan, đến nay đã gần sáu mươi năm. Cựu thần… Từ khi từ quan đến nay, mỗi lần ngẫm lại những ưu khuyết điểm trong hơn năm mươi năm làm quan,
cũng nhịn không được xấu hổ. Cựu thần thân là nhất phẩm đương triều,
lại… lại chưa bao giờ làm được đại sự gì cho triều đình. Đạo làm quan,
ngoại trừ giả vờ bí hiểm, cũng chỉ biết bo bo giữ mình. Cựu thần… cựu
thần thẹn với Tiên Đế, thẹn với Hoàng thượng ngài.”
“Lão thừa tướng… Cớ gì nói ra những lời
ấy? Người đời đều biết lão thừa tướng là trọng thần bốn triều, càng vất
vả công lao càng lớn, trung thành và tận tâm. Tại sao có thể nói là
không hề đóng góp công lao xây dựng?”
Phù đại thừa tướng cười khổ. “Trung thành là bổn phận của thần tử. Nhưng chỉ có trung thành, lại làm không được
chuyện gì. Kể từ khi Uy quốc công bị hạ ngục, cựu thần đã suy nghĩ rất
nhiều. Những năm gần đây, sự cống hiến của cựu thần đối với hoàng
thượng, đối với lê dân bá tánh vẫn còn thua kém Uy quốc công.”
Đoàn Vân Chướng vừa sợ vừa giận, “Lão thừa tướng, ông đang nói gì vậy?”
Phù đại thừa tướng run lẩy bẩy giơ tay
lên, bất lực lại hạ xuống. “Hoàng thượng, cựu thần đã chứng kiến ngài
trưởng thành. Cựu thần biết, ngài bởi vì tư tình nhi nữ mà không xử trảm Lưu Hiết, trong lòng trước sau vẫn có khúc mắc. Ngài cảm thấy mình đã
làm sai, có đúng không?”
Đoàn Vân Chướng nghẹn họng. Chuyện này
hắn chưa bao giờ đề cập với ai, vì sao Phù đại thừa tướng lại hiểu rõ
như vậy? Xử trảm Lưu Hiết, thật ra đã sớm làm xong quyết định, nhưng vào lúc hạ chỉ cuối cùng lại đổi chủ ý. Nguyên nhân, đơn giản là bởi vì một người. H