XtGem Forum catalog
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324131

Bình chọn: 9.00/10/413 lượt.

iáp, đến quỳ xuống trước điện, ôm quyền nói:

“Hoàng thượng, kinh thành chín vệ đã vào vị trí, toàn bộ chỉ chờ hoàng

thượng sai khiến. Giờ phút này, Mông Tỳ Vệ đang ở ngoài điện chờ lệnh.

Khu vực cổng Chính Dương, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Tú Lâm

Vệ. Thống lĩnh Thượng Quân Vệ không tuân quân lệnh, đã bị thần chém

giết.”

Hoàng đế tuổi trẻ trên điện lộ ra nụ cười chiến thắng. “Lưu Hiết, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Lưu Hiết trầm mặc.

Thật lâu sau, ông từ từ bật ra tiếng cười băng lạnh.

“Cựu thần có tội gì? Hoàng thượng, nếu như ngài cho rằng như vậy đã có thể lấy mạng của Lưu Hiết ta, vậy thì ngài sai rồi.”

Đoàn Vân Chướng cũng không muốn dây dưa nhiều với ông, quay sang nói với Ngư Trường Nhai từ đầu đến cuối vẫn quỳ dưới điện bất động. “Ngư khanh, mặc dù ngươi tài trí hơn người, bản tấu chương vừa rồi lại viết rất tầm

thường chẳng có gì đặc sắc. Người đâu, tuyên chỉ!”

Sài Thiết Chu

giờ phút này mới chậm rãi tiến lên, sau đó móc từ trong tay áo ra một tờ thánh chỉ đã được chuẩn bị từ trước, đối mặt với quần thần, tuyên đọc.

“Tội thần Lưu Hiết, phụ ân sâu của Tiên Đế, hổ thẹn với triều đình, không có lòng hồi báo xã tắc, ngang ngược, bại hoại triều cương. Nay liệt vào

mười đại tội trạng…”

Lưu Hiết cười lạnh: “Nhận được ân sâu của

Hoàng thượng, chẳng lẽ cũng là có tội. Muốn tụ tập được mười tội danh,

quả thật không dễ.”

Sài Thiết Chu vẫn không ngừng lại. “Tội thứ nhất, lộng quyền mưu lợi riêng…”

“Tội thứ hai, giết hại trung lương…”

Đoàn Vân Chướng ngồi thẳng thân mình. Hắn chờ đợi ngày này, đợi cũng thật

vất vả. Nhưng tất cả mọi chuyện hôm nay tiến hành thuận lợi, hắn hầu như không thể tin được vào phán đoán của mình.

“Tội thứ mười, ý đồ mưu…”

Chữ ‘Phản’ còn chưa thốt ra, ngoài điện đã truyền đến tiếng la hét vang dội mà kéo dài:

“Báo! Quân tình khẩn cấp!” Một binh sĩ khắp người toàn là bụi đất, vội vàng

chạy vào đại điện, hai tay giơ cao chiến báo. Trên mũ giáp, vết máu tươi mới, nhìn thấy mà giật mình.

“Khởi bẩm hoàng thượng! Nước Khuyển Thích khởi binh ồ ạt xâm chiếm, quân ta bất ngờ không kịp đề phòng,

Lịch Dương đã bị chiếm đóng!” Gió mùa thu tựa như những cây châm nhỏ dày đặc, liên tục chui vào xương

cốt. Kim Phượng khép kín xiêm y trên người, nhìn trộm vẻ mặt của Thái

hậu, nhanh chóng nhặt lên một miếng bánh quy xốp.

Thái hậu vô

cùng lo lắng nhìn nàng một cái: “Hoàng hậu, qua nhiều năm như vậy, ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện ăn ít đi một chút sao?”

Kim Phượng bị mắc nghẹn bột bánh quy xốp, ho sặc một chút. Thái hậu tựa hồ thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Thái hậu, không phải thần thiếp không nghĩ tới, chỉ là chuyện ăn kiêng này,

thật sự quá khó khăn. Người xem, điểm tâm phấn trắng nõn nà kia, làm như đang nhìn người ta mỉm cười quyến rũ, làm sao có thể nhịn được không

ăn?” Kim Phượng đàng hoàng đáp.

Thái hậu thở dài. Hoàng hậu Hắc Bàn này, có khi thâm sâu khó lường, có khi lại đơn giản đến mức buồn cười.

“Ai gia thật không hiểu, hoàng thượng thích ngươi ở điểm nào.”

Kim Phượng ngẩn ngơ.

Hai người vì vậy không nói gì nữa. Qua một hồi lâu, Thái hậu vừa nhàm chán

vừa khẩn trương, lại dậm chân một cái, nói: “Hoàng hậu, kể chuyện cười

cho ai gia nghe một chút đi.”

“… Thái hậu, tình cảnh này là lúc để kể chuyện cười hay sao?”

“Không cần nói nhảm, mau kể đi.”

“… Thái hậu, kỳ thật, phụ thân của thần thiếp đã thầm yêu thích ngài rất nhiều năm.”

“…” Đầu ngón tay của thái hậu nương nương run rẩy kịch liệt.

“Chuyện này có đáng cười không?”

Thái hậu nương nương càng run rẩy lợi hại hơn.

Kim Phượng nhàn nhạt liếc mắt nhìn thái hậu lại không lên tiếng, cúi đầu lẳng lặng ăn bánh quy xốp của mình.

Nàng không thể không nghĩ đến chuyện ăn ít đi một chút. Nhưng ăn ít đi một

chút cũng sẽ không làm cho mình biến thành mỹ nhân như Lưu Bạch Ngọc

được. Huống chi, trong lòng có một khoảng trống to đùng như vậy, không

ăn cái gì, làm sao có thể bổ sung.

Cung nhân bị phái đi tìm hiểu

tin tức vẫn chưa trở về. Kim Phượng cũng không lấy làm bất ngờ. Nghĩ

thôi cũng biết, tình huống trên triều hiện nay đừng nói là người, ngay

cả ruồi bọ e rằng cũng bay không trở lại. Điều khiến nàng cảm thấy buồn

cười chính là, làm như toàn bộ thế giới đều biết hôm nay sẽ xảy ra

chuyện gì, mà đám văn thần võ tướng kia, cùng lắm chỉ là những kẻ đi

ngang qua sân khấu.

Phụ thân, người thật sự sẽ thua hay sao?

Có một sự kiện mà nàng không thể nào xem nhẹ, nàng rốt cuộc vẫn là con gái ruột của Lưu Hiết, nàng họ Lưu. Toàn bộ Lưu gia, là cùng vinh cùng

nhục. Nếu như Lưu Hiết thật sự sụp đổ, đừng nói là nàng, ngay cả Lưu

Bạch Ngọc coi như đã ẩn cư không màng thế sự cũng sẽ không thoát khỏi bị vạ lây. Nàng là một cô gái nhà nghèo không tài không mạo, lúc trước vì ỷ vào thế lực của Lưu Hiết mới từng bước tiến dần lên ngôi đương kim

hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Thịnh suy đồng lý, nếu Lưu Gia đã suy tàn, nàng cũng không có bất cứ lý do gì lưu lại cái ghế hoàng hậu này, mà

chỉ sợ, ngay cả tính mạng cũng khó giữ.

Những hậu quả này, nàng hiểu rõ, Lưu Hiết hiểu rõ, Đoàn