
của tôi sao đây?
Tôi cố nhớ lại đêm qua, nhưng thực ra
chẳng nhớ được gì cả, cứ như là trong mộng đi cưỡi ngựa dạo chơi trên
thảo nguyên vậy. Rốt cục tôi đã làm gì nhỉ? Tôi còn nhớ rõ tôi có một
tật xấu kinh khủng chết người, “Diệp Vũ à, mày ngủ rất hư, cứ cả tay cả
chân đặt trên bụng người ta, đây có phải thói quen của mày không ha!”
Đầu tôi nổ “oành” một nhát, chả nhẽ tối qua như vậy?
Tận đáy lòng nhảy lên một giọng khác, sẽ
không phải thế đâu! Tối hôm qua mày vẫn duy trì tư thế ngủ vậy mà, mày
chỉ có tư thế ấy là khi Long Kỳ đã dậy rồi đấy thôi. Vì mày muốn duỗi
người ra mà thôi! Là như vậy sao? Tôi hỏi cái người nhỏ bé trong lòng
kia, tôi nghe thấy tiếng nó gật đầu, tâm tình lập tức thả lỏng. Đúng ha! Đây mới là đáp án tôi cần nhất, ha ha!
Tôi tiện vặn vẹo người vài cái rồi sau đó mới vén rèm lên. Tất cả mọi người đã dậy hết rồi, duy nhất không thấy
một người là Long Kỳ đâu, tôi tò mò hỏi Hà công công, “Chủ nhân đâu?”
“Ở dòng suối nhỏ rừng cây trước mặt đang rửa mặt chải đầu nên không ở đây”
Tôi đáp lại rồi theo hướng rừng cây bên
đó đi tới, khi nhìn thấy bóng người ngồi trên tảng đá cạnh con suối, đó
không phải Long Kỳ thì còn ai nữa? Nhìn dáng vẻ của hắn hình như là ngồi đã khá lâu rồi. Thấy tôi đi tới, trên mặt hắn có chút kỳ lạ, hình như
mặt hắn hơi hơi đỏ vậy! Không phải chứ! Ảo giác rồi, nhất định là tôi đã nhìn nhầm rồi. Tôi rất nhanh phủ nhận ý nghĩ đó trong lòng, nhìn hắn
cười, “Tối qua ngủ ngon chứ?”
“Ngon lắm!” Hắn đáp rất nhanh, tôi coi
sắc mặt của hắn vẫn tuấn tú như thế, đôi mắt không thâm. Tôi không trả
lời tiến đến gần nước. Trời ơi! Đây là tôi đó sao? Trong nước thấy một
cô gái có đám mào gà trên đầu (ý là đầu tóc bù xù đó mà)! Tôi vội vàng
lấy tay cào cào chải lại. Hình dáng của tôi đều bị hắn xem hết rồi sao!
Tôi xử lý rất nhanh rồi nhìn về phía hắn đang chằm chằm nhìn vào tôi,
tức giận bảo: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua người đẹp sao?”
Long Kỳ có chút ngượng, vẻ mặt cao thâm
khó dò nhìn tôi, không nói gì. Như vậy mới đúng tính cách của hắn chứ.
Lòng tôi không chịu thua hừ khẽ! Lấy trong lòng ra chiếc khăn dúng nước
lau chân lau tay. CẢm giác lạnh lẽo làm cho tôi thấy rất thoải mái, bầu
không khí dã ngoại rất trong lành, không có tý mùi trần tục nào, trong
không khí thoang thoảng mùi cỏ cây bùn đất sảng khoái, ánh mặt trời ấm
áp chiếu rọi vào buổi sáng yên lành, xa xa là rừng cây âm u, tươi tốt tự tại thản nhiên, sương sớm vương trên lá, bắn ra từng tia sáng lấp lánh
long lanh, nhìn vô cùng xinh đẹp. Tôi khe khẽ hát một bài, lau cánh tay
và gáy, nhấc váy lên đi xuống suối. Đang lúc tôi hăng say lau rửa tại
chỗ, nghe thấy có tiếng người đằng sau hừ khẽ một tiếng. Tôi hoảng sợ,
quay phắt đầu lại thì thấy bóng Long Kỳ biến mất ở trong rừng cây. “Cái
gì chứ!” Tôi nói thầm một tiếng, tiếp tục chuyện lau rửa thân thể tôi,
hưởng thụ sự yên tĩnh của chính mình.
Tôi lại khẽ hát quay trở lại đội, mọi
người đang bàn luận chuyện kế tiếp nên giải quyết vấn đề ăn uống thế
nào. Tuy tôi thực hoài niệm chuyện ăn món ngon hôm qua, nhưng vẫn cố
nhịn xuống làm theo ý họ, ngồi lên xe, tôi giương mắt ra phát hiện, trừ
chuyện tôi ngủ không ngon ra thì còn có những người khác cũng ngủ không
ngon nữa, đặc biệt nhất là Lãnh Phù, ánh mắt đều thâm đen, sưng lên. Chả nhẽ đêm qua nàng ta khóc sao?
Trong lòng tôi thấy giật cả mình, đột
nhiên nghĩ đến vấn đề tôi xem nhẹ. Lãnh Phù vốn thích Long Kỳ, thế mà
tối qua tôi và Long Kỳ ngủ cùng một lều, nàng ta không khó chịu mới là
lạ! Nàng ta khó chỉ là chút hành động phát tiết thôi, nếu đổi lại là
tôi, nếu ai mà cùng người trong lòng của tôi ngủ một chỗ, tôi không đem
chiếc lều sốc lên mới là lạ nha, cộng thêm chuyện cãi lộn ép hỏi người
tôi yêu một trận ấy chứ!
Nghĩ đến đây lòng tôi nhảy lên xin lỗi!
Haizz! Xem ra thì tôi đã vô ý hại một người rồi ha! Nhưng mà, tôi và
Long Kỳ lúc đó vốn không phát sinh chuyện gì mà! LÒng nàng ta lo lắng
thì quá thừa rồi, xem ra tôi phải lựa lúc để nói rõ cho nàng ta biết mới được!
Đến điểm tiếp theo, tôi đói tới mức chịu hết nổi rồi. Dọc đường đi cũng không nói được mấy câu, vì đã không còn hơi sức đâu.
Tới thị trấn nhỏ thì đã là buổi chiều, xe ngựa trải qua một đêm được nghỉ ngơi chạy rất nhanh, mà ba vị đại ca
đảm nhiệm khuân vác kia cũng hăng thật, cứ tiến bước đều không dừng, tôi đoán chắc họ là đại nội cao thủ trong hoàng cung gì đó, nếu không một
đêm không ngủ sao thể lực lại còn khoẻ đến vậy chứ?
TRấn nhỏ nằm trong một sơn cốc, thôn dã
hoang vắng không bóng người, đưa mắt nhìn thì chỉ thấy có vài ngôi nhà
đơn độc, nghĩ đến chắc là một thôn lạc hậu, trong trấn chỉ có một khách
sạn duy nhất, chủ khách sạn là một người cao tuổi, nhìn thấy đám người
chúng tôi, ông ta từ sau mặt quầy tiến ra nhìn đánh giá một lúc rồi mới tiếp đón, “Mấy vị định ở trọ sao?”
“Đúng, ông chủ à, chúng tôi muốn nghỉ
trọ” Trương Ngũ Ca điềm đạm đáp, ông già gật gật đầu, từ trong quầy đi
ra, bóng dáng ông ta đi có chút tập tễnh. Ông ta dẫn chúng tôi lên lầu,
vừa đi vừa giới thiệ