
theo nàng ta!”
Lòng tôi ngần ngại, vội vàng hỏi, “Điều kiện gì?”
“Một, không được lộ ra kế hoạch hành động này của chúng ta, tuyệt đối không đi. Hai, không được cùng nàng ta bàn
luận toàn bộ chuyện cô đã từng trải qua. Ba, Chúng ta phảỉ trở thành vợ
chồng chân chính, tuyệt đối không được lộ ra sơ hở, khi nào đến Đột
Quyết, ta sẽ thu xếp cho nàng ta toàn bộ”
Hắn có thể đồng ý tôi đương nhiên là vui
mừng rồi, chỉ là hai điều kiện đầu thì tôi đồng ý ngay, chỉ có điều kiện thứ ba tôi có chút không hiểu, cái gọi là cuộc sống vợ chồng chân chính thực sự là cái gì? Chả nhẽ là cùng phòng cùng giường sao? Tôi mở to mắt nghi ngờ nhìn hắn, lạnh lùng bảo, “Điều này sao có thể được chứ!”
Nhìn thấu ý nghĩ của tôi, Long Kỳ cười chế nhạo, “Sao lại không đồng ý hả?”
“Tôi…đồng ý đồng ý rồi, nhưng mà chúng ta cùng phòng không thể cùng giường được, anh ngủ sàn nhà! Tôi ngủ trên
giường!” Tôi ngẩng mạnh đầu lên nói nhanh, anh cứ tưởng định chiếm tiện
nghi tôi đấy sao, đừng có mà mơ nhé!
Nhưng nghĩ lại thì thấy suy nghĩ này của
Long Kỳ cũng không phải là không có lý, nếu tôi cứ bảo thủ làm tốt hai
điều kiện trước, sau này còn một điều kiện cũng cố mà làm cho tốt hơn.
Bỏ đi bỏ đi, bảo thủ thì bảo thủ! Đem Thu Nhi theo thì tôi lại có thêm
người để nói chuyện, sẽ không còn nhàm chán như vậy nữa!
Long Kỳ đi ra trước, tôi đi theo sau, lúc này đám đông cũng đã tan, trên con đường chỉ còn mình Thu Nhi và nhóm
người Viêm Hoả, tất cả mọi người ai cũng nhìn chằm chằm vào chúng tôi
đang tới. Tôi trực tiếp đi đến trước mặt Thu Nhi, nắm lấy tay nàng ta,
“Yên tâm đi! Cô có thể đi theo chúng tôi, không cần cô phải làm trâu làm ngựa gì, cũng không cần cô phải hầu hạ chúng tôi, được không!”
Thu Nhi lau nước mắt trên mặt, nắm chặt
lấy tay của tôi, xúc động đến mức không biết nói gì cho đúng, cứ gật đầu lia lịa., “Được, được. Cảm ơn, tỷ tỷ, tôi nhất định sẽ không làm phiền
mọi người, tôi sẽ có gắng chăm sóc các người thật tốt, tôi cam đoan đó!”
Tôi mỉm cười, “Tốt lắm, đừng cảm tạ, nhanh mang cha cô đi chôn cất đi! Chắc ông ấy ở trên trời sẽ theo dõi cô đó!”
Thu nhận Thu Nhi xong, chúng tôi dừng ở
huyện Thanh Đường nửa ngày, Trương ngũ Ca cùng hai vị đại ca khác giúp
xử lý hậu sự cho cha Thu Nhi, rất nhanh ăn qua cơm trưa xong chúng tôi
lại bắt đầu lên đường. Thu Nhi ngồi ở bên cạnh tôi mặt tái nhợt đã có
chút tươi cười. Tôi cứ giới thiệu mọi thành viên của chúng tôi cho nàng
ta, khi nàng ta biết tôi là phu nhân của Long Kỳ thì có chút kinh ngạc!
Nàng ta lại vạn lần nói lời cảm tạ Long Kỳ một trận, Long Kỳ chỉ cười
khẽ, đem mọi công lao đổ hết cho tôi. Tôi biết hắn vốn là người như thế, vui vẻ tiếp nhận luôn, chỉ là không tránh được ánh mắt hờn giận của
Viêm Hoả. Nàng ta vốn thích đối nghịch với tôi mà, tôi không thèm để ý
đến nàng ta đâu.
Dọc đường đi có thêm một người, câu
chuyện của tôi cũng rôm rả hơn. Thu Nhi là một cô gái vô cùng lanh lẹ,
đường nét thực sự rất đẹp, có thể nói là quốc sắc thiên hương, nghiêng
nước nghiêng thành, vẻ mặt mặc dù chứa nét ưu thương nhưng lại làm cho
người ta thấy như bông sen quý. Tuy nàng ta chỉ mặc quần áo vải thô
nhưng vẫn không giảm đi khí chất, nếu mà mặc quần áo tơ lụa vào thì rất
khó làm người khác đoán nàng ta là con gái nhà bình dân, chắc chắn sẽ
cho rằng nàng ta là công chúa của quốc gia, tôi thực sự càng ngày càng
thích nàng ta.
“Tỷ tỷ à, các người từ đâu tới? Giờ lại đi đâu thế?” Thu Nhi nháy mắt hỏi tôi.
“Chúng ta từ huyện Kinh đô bên đến, lần
này là đi buôn bán tơ lụa” Tôi đã đồng ý với điều kiện của Long Kỳ nên
thuận miệng nói rất nhanh. Tuy Thu Nhi thực đơn thuần, nhưng tôi cũng
không muốn doạ nàng ta. Tất nhiên chuyện Long Kỳ nói khi nào đến Đột
Quyết sẽ thu xếp cho nàng ta, tới lúc đó chỉ cần nàng ta có cuộc sống
yên ổn là được!
Dọc đường đi Thu Nhi vẫn không nói chuyện gì nhiều liên quan tới nàng ta. Tôi sợ nàng ta thương tâm nên cũng
không nhắc đến, cứ nghĩ tới nàng ta đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi,
trên mặt mệt mỏi. Tôi tốt bụng cho nàng ta mượn vai dựa vào, nàng ta cảm kích cười, nhắm mắt lại yên tâm ngủ.
Ánh mắt tôi chạm vào tầm mắt của Long Kỳ, đọc cũng không hiểu ý hắn, tôi bĩu môi, mặt cúi thấp xuống, dòng suy
nghĩ đi theo tiếng xe lọc cọc.
Người ở trên đường huyện Thanh Đường làm
chậm trễ, xe ngựa không thể đi tiếp tới nơi cần đến nên đành dừng một
chỗ, xem ra lần này chúng tôi phải nghỉ ở ngoài rồi. Cuối cùng thì tới
một bãi trống hoang dã khi sắc trời vừa tối, Hà công công dừng xe lại
xong, Trương Ngũ ca và hai người khác lập tức chuẩn bị mọi thứ. May là
họ cũng mang đi theo lều bạt để chăng lên. Viêm Hoả thì bắt đầu oán
giận, vừa vội đi kiếm nhánh cây to vừa kêu lên, “Thực làm người ta tức
chết lên được, nếu vừa rồi đi sớm một chút thì sẽ không phải dãi gió dầm sương rồi!”
Tôi biết nàng ta thầm oán tôi trong lòng
rất nhiều, nhưng lần này tôi cũng không muốn đấu võ mồm với nàng ta, cứ
ngồi một bên giúp nhóm lửa.
Tôi nghĩ Thu Nhi đụng tới nhóm người
chúng tôi đây chắc chắn cảm thấy rất kỳ lạ, chủ nhân đôi lúc lạ