Polaroid
Hoàng Hậu Anh Túc

Hoàng Hậu Anh Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211594

Bình chọn: 8.5.00/10/1159 lượt.

úc trước thu nhận Thu Nhi hắn đã không đồng ý rồi, sao lại có thể

đối xử tử tế với cô nàng được chứ? Tôi nắm chặt tay Thu Nhi, “Anh ta bắt nạt cô sao?”

Thu Nhi lắc đầu, “Không có, chỉ là gia nhìn thấy tôi thì không có vui, có phải tôi lại chọc cho gia tức giận

hay không?” Mặt Thu Nhi nhăn lại buồn rầu, tôi lý giải được tâm tình của Thu Nhi, từ lúc tôi ra nhập đám người này thì cái loại không khí không

lạnh không nóng kiểu này làm tôi âm thầm khổ sở khá lâu, Thu Nhi lần này nhất định đã đoán ra tâm tư không vui của Long Kỳ rồi, tôi nhướng mày

cười, “Thu Nhi à! Đừng để ý tới anh ta làm gì, cũng không phải cô chọc

anh ta tức giận gì, ngày nào anh ta cũng có bộ mặt thối như thế, mặt

ngoài anh ta nhìn có vẻ không thích cô, nhưng kỳ thật trong lòng anh ta

rất thích cô đó nha!” Tôi trấn an nàng ta, làm cho nàng ta không nên suy nghĩ linh tinh, Thu Nhi cao hứng nở nụ cười tươi, thoải mái gật đầu đi

ra ngoài.

Nàng ta vừa đi, tôi cầm lấy sợi dây

buộc túm tóc lên, đột nhiên nhìn thấy một người dựa cửa, Viêm Hoả sao?

Nàng ta không có việc gì sao lại tìm tới tôi nhỉ? Lòng tôi thấy vô cùng

kỳ lạ, cất cao giọng, “Thế nào? Lại tới đây dạy dỗ tôi đấy à?” Viêm Hoả

thoải mái bước ung dung tiến vào, đóng cửa lại, ngồi xuống trước bàn,

“Đúng vậy, ta đến là cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng chủ nhân cùng một

phòng với cô mà có thể xằng bậy, tốt nhất là cô nghiêm chỉnh làm tốt bổn phận của mình đi, đừng có động tâm tư với chủ nhân!”

Nói thế nào mà tôi lại ngửi thấy mùi

thuốc súng thế nhỉ, thì ra là có người mang bom tới ha. Tôi lạnh mặt

liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hơi quá đáng đó nha, cứ nói như tôi là

con sói ác vậy, cũng không ngẫm lại xem ai mới là kẻ nhu nhược cần bảo

vệ, ai mới là kẻ ở vào thế nhu nhược, nếu Long Kỳ động tâm với tôi mà

nói thì sao, tôi hừ khẽ một tiếng, “Tôi nên làm gì hay không nên làm gì

không cần cô phải dạy, tôi còn có một câu, muốn xen vào chuyện trước hết cô tự mình quản lý tốt chủ nhân của mình đi! Rốt cục là ai động tâm với ai còn chưa biết đâu!”

Viêm Hoả nghe thấy tôi đem Long Kỳ huỷ đi hình tượng, hổn hển đứng bật dậy, “Chủ nhân chính là người quân tử đó!”

Tôi cũng chẳng buồn tức giận, cười

khẽ, đùa cợt bảo, “Hắn là chính nhân quân tử, thế tôi đây là tiểu nhân

ti bỉ phải không?” Nhìn thấy nàng ta tức tới mức không thể tưởng được,

tôi lại tiếp tục nói tiếp, “Tôi biết cô là người nóng ruột bảo vệ chủ,

cho dù Long Kỳ có là người quan trọng bên cạnh Hoàng thượng , chắc cũng

chẳng thèm động tâm với tôi đâu, Diệp Vũ tôi đây cũng đâu phải là người

mà cô tưởng tượng, không cần giấu diếm nói cho cô biết! Tôi đã có người

trong lòng, cô lo lắng chỉ có thừa thôi!”

Viêm Hoả mở to hai mắt nhìn, có chút không dám tin được những gì vừa nghe thấy, “Thật vậy sao? Cô nói thật chứ?”

Tôi giận quá liếc xéo nàng ta một cái, “Xong”

“A?” Viêm Hoả đuổi không kịp, chỉ a

một tiếng mới phản ứng kịp, tức giận vung tay áo mở cửa, lại nghe thấy

nàng ta lắp bắp kêu lên, “Chủ nhân?” Tôi quay đầu, mặt Long Kỳ vẫn thế

đứng tại cửa, tầm mắt hắn lướt qua Viêm Hoả phóng tới chỗ tôi. Chắc hắn

vừa rồi nghe rõ những lời tôi nói rồi đi! Ý lạnh truyền tới, tôi rất

nhanh chóng sửa sang lại mái tóc mình rồi đứng dậy, “Có phải nên xuất

phát rồi không?”

“Chủ nhân?” Viêm Hoả kêu nhỏ một

tiếng, Long Kỳ mới nhìn nàng ta một cái, “Chuẩn bị một chút rồi lập tức

xuất phát!” Tôi ngẩn người ra rồi bật kêu lên, “Tôi còn chưa ăn sáng

mà!”

“Không cần ăn nữa!” Long Kỳ bỏ lại một câu rồi lập tức đi ra. Cái gì? Không cho tôi ăn sáng á? Viêm Hoả đắc ý

cười nhìn tôi rồi đi ra ngoài, vẻ mặt tôi sụp xuống khổ sở, hơi quá đáng nha, nói có vài câu không nên nói thôi mà! Đồ đàn ông bụng dạ hẹp hòi,

có thế mà cũng bắt lấy nhược điểm của tôi để trừng phạt tôi.

Đi xuống lầu, mọi người đều đang đứng

chờ xuất phát, Thu Nhi và Trương Ngũ ca đang cười nói chuyện, có vẻ rất

vui. Tôi xoa xoa bụng, dễ dàng quá ha! Tôi đột nhiên có chủ ý, không cho tôi ăn, tôi cứ muốn ăn đấy!

Mọi người đều lên hết xe ngựa, tôi mặc kệ mặt lạnh Long Kỳ, ngồi vào trước xe giúp Hà công công đánh xe, hắc

hắc! Quả nhiên đúng như suy nghĩ của tôi, trên đường trấn nhỏ có nhiều

người bán đồ ăn sáng rất nhiều! Còn sầu gì nữa?

“Dừng, dừng một chút!” Đi tới một quán bán bánh bao, tôi gọi dừng xe, Hà công công vội vàng kéo cương ngựa

dừng lại, kinh ngạc nhìn tôi. Tôi thừa dịp đó lấy bạc ra bảo mang bốn

năm cái bánh bao tới, cho tới khi Long Kỳ cứ lườm lườm nhìn tôi, tôi

trừng mắt nhìn lại hắn một cái, mang theo bánh bao ngồi lên xe ngựa, tôi ngấu nghiến thưởng thức ăn bánh bao miễn bàn mọi chuyện.

Xe ngựa lại tiếp tục hướng về phía

trước. Hơi thở mùa thu tràn ngập khắp nơi, lá cây vàng rơi xuống, một

đám lá vàng theo gió bay bay, chỉ còn lại đám cành khô khẳng khiu đứng

chờ mong năm sau gặp lại. Gió thu khuấy động mạnh mang theo một đám bụi

vàng bốc lên, tôi giơ tay áo bay bay phần phật, híp mắt nhìn toàn cảnh

vô tình này, có lẽ chuyện này có liên quan tới tình cảm phong phú của

tôi đi! Thực dễ dàng tức cảnh sinh tình, tôi cảm giác hình ảnh đó