Teya Salat
Hoàng Hậu Anh Túc

Hoàng Hậu Anh Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211614

Bình chọn: 8.00/10/1161 lượt.

? Long đại nhân có phải là muốn định tội cho tôi không đây!”

Thích ăn cũng không phải tôi sai, hừ! Bên cạnh lại truyền đến tiếng cười thầm của hắn.

Tôi tức cũng không dám ngồi một chỗ, đứng lên đi tới chỗ đồ ăn. Nhìn thấy tôi đi tới, Trương ngũ ca rất cẩn thận

xé một cái chân thỏ đưa cho tôi, tôi cười cảm ơn hắn , cầm lấy ngồi

xuống một bên chiến đấu, cũng chẳng thèm để ý tới cái vị thánh không

thích ăn kia làm gì!

Những người khác cũng đều ngồi xuống

thưởng thức mỹ vị, Hà công công mang một miếng cho Long Kỳ. Tôi len lén

cười, bảo tôi thích ăn à! Tự mình có bản lĩnh thì đừng có ăn nha! Nhưng

hắn không ăn cũng không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không có bụng lớn tới mức chưa được một phần kia của hắn.

Ăn uống xong xuôi, mọi người đều có chút

mệt mỏi, Viêm Hoả ngáp một cái, Thu Nhi cùng Trương Ngũ ca tán gẫu, đang ngồi trò chuyện liên miên!

Lúc này Long Kỳ đi tới, “Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi! Sớm ngày mai phải đi tiếp rồi”

“Vâng, thưa chủ nhân!” Mọi người đồng

thanh đáp lại, tôi nhìn về ba cái lều to, trong đầu đang nghĩ không ra

là mình ngủ ở đâu đây! Lãnh Phù và Viêm Hoả cùng Thu Nhi thì hăng hái

chui vào một cái lều rồi, còn lại Hà công công, Trương Ngũ Ca cũng vào

trong một lều khác. Tôi trừng mắt âm thầm cười khổ, tôi nên ngủ ở đâu

đây!

“Cô còn không lại đây sao?” Người bảo tôi là Long Kỳ, hắn chính là đi vào một chiếc lều, có lầm không đây? Tôi

cùng một lều với hắn sao? Tôi nghẹn họng nhìn trân trối một bên, nghiễm

nhiên trở thành một pho tượng duy nhất.

“Phu nhân, bà mau vào trong ngủ đi! Ngoài trời có chút lạnh đó” Lý Thành Lý Tiến tốt bụng nhắc tôi, hai người họ

đều dựa vào chiếc xe ngựa, trên mặt loé lên ý cười mờ ám! Cũng có chút

dấu hiệu làm tôi choáng váng! Xem tư thế bọn họ vậy kìa là chuẩn bị gác

đêm rồi, Diệp Vũ, sợ gì chứ! Không phải là chỉ cùng ngủ một chỗ thôi

sao? Mày cứ coi hắn ta như bạn bè thời học đại học bốn năm là được chứ

gì! LÒng tôi đấu tranh kịch liệt một trận, máy móc đi tới chiếc lều lúc

nãy Long Kỳ tiến vào, vén rèm lên. Long Kỳ đã nằm một bên, khuôn mặt

tuấn tú bị ánh lửa bên ngoài chiếu vào sáng tối không rõ, lại có chút tà ác!

Hình như đoán được là tôi có gan tiến

vào, nhìn thấy nét mặt cười yếu ớt của tôi, hừ! Tôi dĩ nhiên là có can

đảm vào rồi, đương nhiên là có gan ngủ bên cạnh hắn. Tôi không chút do

dự, nằm xuống bên cạnh.

Không cần nhiều lời tôi quay lưng lại với hắn, cố gắng không để cho thân thể có cử chỉ vượt rào nào. Tuy không

thích hắn cho lắm nhưng không khí có chút mờ ám như vậy cũng làm cho tôi mặt đỏ tim đập liên hồi. Tôi âm thầm thở hắt ra, chớp chớp mắt nhìn

chằm chằm vào bóng đêm, tay chân bỗng cứng ngắc, chỉ cần hơi động một

chút cũng dẫn tới thần kinh thác loạn. Tôi cho tới tận bây giờ cũng

không biết rõ thần kinh mình bị sao vậy, thế nào mà tự dưng mình bị đưa

vào thế quẫn bách chứ? Tôi bắt đầu thấy hối hận chuyện bắt đầu trước

kia!

Hắn đã ngủ hay chưa? Đây là chuyện mà

trong lòng tôi muốn biết rõ nhất. Nếu hắn đã ngủ rồi thì tôi có thể duỗi cái thân này thả lỏng chân tay ra chút. Tôi lúc nào cũng không thích

ngủ nghiêng bởi vì tôi có cái tật hay chảy nước dãi! Hơn nữa làm vậy tim tôi thở không được tốt cho lắm. Lúc này máu toàn thân tôi như bị đông

lại rồi. Được thôi! Dĩ nhiên là có nhiều lý do vậy, tôi cứ xoay người

thoải mái chút chắc cũng được chứ nhỉ?

Tôi xoay người lại theo bản năng nhìn

thấy cặp mắt kia vẫn mở to như thế. Trời ơi! Hắn thế nhưng vẫn còn chưa

ngủ, cặp con ngươi đen kia đúng lúc chạm phải mắt tôi. Dường như hắn

không đoán được là tôi sẽ quay người lại, né ra chút. Tim tôi lại đập rõ nhanh, cả người không yên được một chỗ vội vàng xoay người lại. Trời ạ! Lòng tôi cứ thầm mắng vạn lần đáng chết, rốt cục là tôi đang mắng ai

tôi cũng không biết nữa, chỉ nghĩ kêu ra hai từ này thôi. Tôi biết rõ

tôi không ngủ nổi, xem ra thì một đêm tốt đẹp cũng khốn khó mà qua được

lắm đây. Ôi ôi, sắc đẹp của tôi ơi, da thịt của tôi ơi!

Một lúc sau tôi nghe thấy xung quanh có

tiếng côn trùng kêu, lúc đầu đoán thử xem là con gì kêu có hình dáng thế nào, nhưng nghe lâu thì lại mơ hồ không rõ. Tôi bắt đầu chú ý động tĩnh chung quanh, trừ chuyện tịch liêu trong đêm thì không có chuyện khác

thường nào. Nhìn tấm vải che trên đầu, sao họ không gỡ ra nhỉ? Nếu làm

vậy, với một đêm trăng sao chắc chắn tôi sẽ ngủ được. Nửa đêm trước tôi

chỉ nghĩ linh tinh nếu ngủ qua một đêm ở đây thì thế nào nhỉ. Dần dần

mắt tôi có vẻ nghĩ nhiều thấy mệt mỏi, nhắm lại, thoải mái xoay người,

tôi cứ thế đi vào giấc ngủ, tuy tôi còn có cảm giác có ánh mắt khác cứ

nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi đã chẳng còn cảnh giác với hắn nữa

rồi, cứ ngủ say tít không biết gì.

Hôm sau khi tôi mở mắt ra, Long Kỳ đã

không thấy đâu. Tiếp đó tôi hoảng sợ khi phát hiện ra tôi có một tư thế

rất kỳ lạ, hình như tôi là ba người ngủ vậy, một chân không an phận vắt

sang bên kia người, còn tay xấu xa thì lại dang về phía trước. Ông trời

ơi, tôi sợ tới mức cứ há hốc cái miệng ra. Trời ạ! Chả nhẽ cơ thể của

tôi lại mua tư tưởng