Hoàng Hậu Anh Túc

Hoàng Hậu Anh Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211585

Bình chọn: 8.00/10/1158 lượt.

u, “Chỗ này của tôi có 4 phòng đơn sơ, khách quan

không chê chứ?”

Có lẽ xem mặt chúng tôi ăn mặc giàu sang

nên mới nói như vậy, sao chúng tôi lại chê chứ? Chỉ cần có chỗ tránh gió cho chúng tôi là tốt lắm rồi, ai còn dám vào lúc này mà chê ỏng chê eo, chọn tới chọn lui chứ.

“Ông chủ à, ở đây chỉ là nơi dừng chân

thôi sao?” Tôi bỗng dưng nghĩ tới một vấn đề “ăn” vô cùng nghiêm trọng,

không có bàn thì ăn gì, chắc chỉ là chỗ dừng chân thôi đi!

“Xin lỗi khách quan, lão chỉ có một mình

không đảm được nhiều việc, chỉ có thể cho các vị chỗ dừng chân thôi, còn muốn ăn cơm thì phải đi một lúc nữa, ở trấn trên có quán ăn lớn nhất

đó!” Ông chủ nhà giao phòng xong thì xuống lầu, không cần hỏi cũng biết

tôi và Long Kỳ một phòng. Để hành lý xuống mọi người đều cùng nhau xuống lầu, theo hướng ông lão chỉ mà đi.

Quán cơm này cũng coi như khá phong phú,

lúc Viêm Hoả lấy ngân phiếu năm mươi lượng ra đưa cho ông chủ, ánh mắt

của ông ta nhìn chằm chằm, tôi thấy có ánh sáng loé lên bốn phía, rồi

rất nhanh bảo tiểu nhị mổ gà, mua thịt làm thịt. Một lúc sau gà cũng

không có, ông ta mang con gà mái nhà mình ra thịt. Chẳng bao lâu một mùi thơm ngào ngạt bưng tới. Mọi người không cần khách sáo ai cũng cầm đũa

gắp từng miếng ăn, ăn được một nửa tôi bỗng dưng thấy khát nước, mới bảo tiểu nhị lấy cho một ấm trà. Lúc tôi quay lại thì thấy trong bát có một miếng thịt gà ngon, lòng tôi thầm đoán không biết ai lại tốt bụng vậy

gắp rau cho tôi chứ?

Tôi ngẩng đầu lên dò hỏi mọi người, họ ai nấy đều chăm chăm ăn cơm, bỗng Hà công công liếc mắt nhìn tôi một cái,

rồi đánh mắt sang phía Long Kỳ. Đầu tôi bỗng chấn động hẳn lên, chả nhẽ

là Long Kỳ gắp cho tôi sao? Mặt có chút bừng đỏ. Chán ghét, ai bảo hắn

muốn lấy lòng thế chứ? Tôi uống xong trà, găp miếng thịt gà lên ăn có vẻ thích thú.

Cơm nước xong sắc trời cũng dần tối, đêm

tháng 10 gió có chút lạnh lẽo. Tôi kéo vội quần áo lên che chút gió

lạnh, bám chặt lấy Thu Nhi, nàng ta chỉ mặc một chiếc áo vải đơn bạc,

thân mình lại suy yếu liên miên. Tôi tựa vào nàng ta là hy vọng muốn

mang chút ấm áp cho nàng ta, nghĩ tới quần áo trước đây còn rất mới đợi

một lát mang cho nàng ta mặc.

Buổi tối ai về phòng người nấy, tôi đứng ở cửa sổ lầu hai ngắm cảnh xa xa, một mảng tối đen, thỉng thoảng có chấm

sáng loé lên, làm cho người ta đối với vũ trụ xa xôi có ảo tưởng vô tận, thưởng thức gió lạnh thổi tới, lòng tôi có chút cảm hoài, khí trời

lạnh, Ngọc Hoán giờ thế nào? Chàng lúc này có nhớ tới tôi không? Chàng

có quan tâm tới chuyện tôi có mặc đủ ấm ăn có no không? Hay là?

Đột nhiên tôi nhớ tới vị Dương Mỹ Nhân

kia, có phải hiện giờ nàng ta đang chờ Ngọc Hoán trở lại không, rồi nàng ta dùng sự hiền dịu ấm áp yên lặng thủ hộ chàng, dùng sự yêu thương

trìu mến với chàng. Nếu lúc này tôi có thể làm được như vậy thì hay biết mấy!

Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của chàng

hiện lên trong lòng tôi, cũng làm lòng tôi rét lạnh trở nên ấm áp hơn.

Tôi thở dài, lại vừa nghĩ tới có hai khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng hiện lên trước mặt, Tiểu Thuý Tiểu Lan hai cô nhóc thế nào rồi? Có phải khóc

chết đi sống lại khi tôi mất tích hay không? Hay là vẫn dũng cảm tiếp

tục sống cho thật tốt? Các người cứ sống cho tốt vào đi! Đến lúc đó tôi

trở về sẽ mang niềm vui lớn tới cho các cô, là tôi không chết.

Kích động một hồi, trong đầu tôi lại hiện lên một khuôn mặt như con gái, bị tôi cho một tạt tai thì biểu hiện

lãnh đạm vô cùng, khi hắn biết tin tôi mất tích có cảm tưởng gì không?

Chắc chắn hắn sẽ hết giận thôi! Con nhóc xấu xa lại còn cự tuyệt nụ hôn

của ta nữa, con gái trên thế gian này người nào cũng đều muốn nịnh bợ

ta, chỉ có mỗi con nhóc thối này cự tuyệt ta thôi! Ha ha, Chắc Hàm Mặc

sẽ nghĩ như vậy rồi! Bỗng dưng tôi tự cho mình thấy ý nghĩ đó của mình

mà buồn cười quá! Làm tôi bỗng cười ra tiếng.

“Cô đang cười gì đó?” Đằng sau tự dưng có tiếng nói mạnh mẽ phát ra, không biết Long Kỳ đã đứng đằng sau tôi từ

bao giờ nhỉ? Tôi quay đầu nhìn vào bóng đêm che mặt, đúng rồi! Hắn cũng

thực tuấn tú mà!

Tôi lại đùa dai nói một câu, “Nói cho

anh, anh có thưởng gì đó không?” Hắn lại giật mình đứng tại chỗ, mãi sau mới trả lời tôi một câu, “Đêm gió rất lạnh, nên nhanh trở về phòng ngủ

đi!” Xoay người lẩn vào bóng đêm, tôi đứng bất động trước cửa sổ, không

coi trọng những lời của hắn, chỉ cảm thấy thưc thú vị đoán động cơ hắn

nói những lời này, nghe ra có vẻ giống như là đang quan tâm tôi vậy!

Ngây người yên lặng một lúc, da thịt đã

bị thấm lạnh, tôi rời cửa sổ tiến đến trước cửa sổ chuẩn bị trở về

phòng, lại nhìn thấy Thu Nhi bưng trà từ trong phòng Long Kỳ đi ra,

trong lòng tôi âm thầm trách cứ nàng ta. Thu Nhi này chắc chắn là cảm

thấy rất có lỗi với chúng tôi chỉ muốn báo đáp chúng tôi thôi, nàng ta

cũng nên biết chúng tôi đã coi nàng ta như bạn bè rồi mà? Aizz, cứ mặc

kệ nàng ta đi vậy! Có lẽ trong lòng nàng ta sẽ thấy thanh thản chút!

Thu Nhi vào trong phòng của nàng ta rồi,

tôi đang chuẩn bị nhấc chân lên bước vào phòng thì bỗng nhoáng một cái

từ trong bóng tối, một cô g


80s toys - Atari. I still have