Hoàng Hậu Anh Túc

Hoàng Hậu Anh Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329101

Bình chọn: 7.00/10/910 lượt.

chút, rồi

nhìn tranh cuộn tròn trên bàn, “Nhàn nhã dưỡng thân cuộc sống đúng là

chuyện vui, có thể không ôm phiền não trong lòng, ký thác tình thú, tựa

như chúng ta đây nín thở ngưng thần mới có trải nghiệm, hồn và cảnh hoà

hợp, đúng là đã đạt tới cảnh giới mơ ước” Tôi cười đáp.

“Đúng là có tài ăn nói ghê, không thể

tưởng nổi cô nương có thể xuất khẩu thành thơ, ngôn ngữ nói ra đúng là

câu thơ, nhưng cô nương không biết chữ, bản công tử cũng thực thấy kỳ

lạ”

Mắt hắn nhìn tôi nghiên cứu, cái loại này đâm thủng ánh mắt người khác, làm cho tôi cả người lúng túng, tôi đương nhiên là biết chữ rồi, chẳng qua là không xem được kiểu chữ ngoằn ngoèo giống rắn này mà thôi.

Trong đầu tôi toát lên một ý nghĩ, bật

thốt lên: “Không dối gạt công tử, tôi thực sự là không biết chữ, cha tôi là hoạ sĩ, từ nhỏ chỉ nghe thôi đã nhớ kỹ, chỉ là không được học hành

tử tế, xin công tử có thể dạy tôi biết chữ được không?”

Do vấn đề tôi nêu ra khá bất ngờ, hình

như có doạ đến hắn, hắn dướn mày lên, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ suy

nghĩ, chỉ lát sau, “Buổi tối ta mới rỗi, nếu cô nương thực sự muốn học,

ta có thể dạy, chỉ là buổi tối đối với một cô nương mà nói có chút khó

khăn”

Lòng tôi mừng như điên, chỉ sợ hắn đổi ý, vội vàng tiếp lời “Ôi ôi…Không sao, tôi cái gì cũng không sợ, buổi tối cũng được”

Buổi tối thì sợ gì chứ! Nhìn hắn cười khẽ, cả đêm khuya tôi cũng đồng ý nữa là.

“Được, vậy thì chạng vạng tối ngươi tới đây, ta dạy ngươi hai canh giờ”

“Vâng, ngài chỉ cần dạy tôi biết nhận mặt chữ là ổn, còn những cái khác tôi đều biết cả rồi”

Cứ sợ hắn khó xử, xuất khẩu cuồng ngôn

tôi cũng chẳng sợ, bất chợt nhìn thấy ba bức tranh đặt trên bàn, tôi

ngượng ngùng bảo: “Quá công tử à, phiền ngài đề chữ cho tôi trước được

không, trong quán đang thiếu tranh”

Hắn có chút xin lỗi, “À, là ta làm mất thời gian của cô nương, chuyện này ta sẽ đề chữ cho cô”

Trải bức tranh ra xong hắn cầm lấy bức cô gái lẳng lơ kia lặng nhìn một lúc, lòng tôi kích động một hồi, “Công tử có cần đề một bài thơ trên bức hoạ này được không?”

“Đề thơ gì vậy?” Hắn kinh ngạc quay đầu

nhìn lại. Tôi chăm chú liếc nhìn bức tranh một cái, mặt đỏ hồng, nói

luôn “Bức tranh này miêu tả một cô gái mặt hướng nhìn về phương xa, nghĩ ngợi gió trăng, lòng đầy ưu thương, cuộc đời con người từ xưa luôn có

tình si, hận một nỗi không thể cùng trăng với gió”

“Thực đúng là một người sinh từ cổ xưa

luôn có tình si, hận một nỗi không thể cùng trăng với gió, không thể

tưởng tượng nổi cô nương với thơ từ lại tinh thông đến thế”

Ánh mắt Quá Ngọc Hoán ánh lên nét cười, đặt bút viết xuống bức hoạ câu “cuộc đời con người từ xưa luôn có tình si, hận một nỗi không thể cùng trăng với gió”.

Còn làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là hắn thế mà lại dám viết tên mình dưới những chữ trên. Sao hắn lại muốn viết vậy chứ, vì sao vậy???

Tôi bắt đầu thấy choáng váng mơ hồ cả đầu óc, một luồng cảm xúc khuấy động sâu trong tâm hồn tôi.

”Mỗi một bức tranh của cô nương đúng thực là rất khác nhau, đến cả ta xem qua rất nhiều danh hoạ rồi nhưng cũng

chưa từng nhìn thấy loại tranh như tranh của cô nương thanh thoát hoạt

bát, làm cho con người ta vui sướng tột cùng, cũng giống như thể hiện

được tâm ý khác trong đó vậy”

Quá Ngọc Hoán tinh tế nhìn bức tranh trên bàn, vẫn chưa để ý tới thần thái của tôi, tôi thầm mắng mình gặp quỷ

rồi, nói ra, “Công tử khen quá lời rồi, tranh và người vẽ tranh là tâm

linh tương thông, tâm tình bất đồng sẽ vẽ tranh cũng bất đồng, có sự

thanh thoát, diễm lệ, hoạt bát, đau thương, tất cả các tranh đó đều là

do tôi có tâm tình như vậy mà tạo thành”

“Vậy ư? Diệp cô nương còn dùng tranh để bày tỏ cảm xúc nữa sao, vậy bức tranh này của cô nương sao lại đau thương chứ?”

Quá Ngọc Hoán có hứng thú nhìn tôi, rồi

chỉ chỉ vào cô gái trong tranh. Lòng tôi không hiểu sao rung lên nhè

nhẹ, mặt đỏ bừng, tôi còn tưởng nhìn sương sớm mà suy nghĩ, ai ngờ đến

mức mà vẩy bút thành chuyện, bị hắn khám phá ra, tôi chỉ còn cách nói

thật hay sao? Trời ơi! Tôi đối với soái ca cứ như vậy không có định lực

sao? Đúng là mất mặt người hiện đại quá đi!

Tôi cứ nghĩ lung tung cả lên, nhưng trên

mặt thì không có biểu hiện gì, nhẹ nhàng cười, “Tranh này lúc tôi vẽ, là tôi đang ngồi ngắm trăng, cảnh như thực như mơ, tôi chẳng nghĩ ngợi gì

nhiều, cứ tiện thì vẽ luôn xuống, lúc ấy vô cùng nhớ nhà, nên mới miêu

tả cảnh đau thương của cô gái, chỉ thuần tuý là mượn cảnh sinh tình mà

thôi, cũng không có dụng ý gì khác”

Xem đi, trạng thái thực tốt lắm, hoàn

toàn che giấu được cảm xúc của mình. Quá Ngọc Hoán cười lạnh nhạt, “Xem

ra ta lại làm mất thời gian của cô nương nữa rồi”

Nghe hắn nói vậy tôi mới lập tức bừng

tỉnh, vỗ vỗ vào trán, “Đúng rồi, Quá công tử, giờ tôi xin phép được cáo

từ, tối nay sẽ tới chỗ ngài tập viết”

“Được! Ta chờ ngươi, nếu có thời gian ta sẽ tới quán tranh để động viên, chắc ở Mặc viện ha!”

“Vâng” Tôi cầm lấy bức tranh cuộn tròn

lại rồi vội vàng ra khỏi phòng, làm động tác hít một hơi thật sâu, rồi

lại vội vàng chạy tới quán tranh, không biết lúc nà


Disneyland 1972 Love the old s