
ập tức thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng đi tới.
Hắn mở tờ giấy trắng khổ lớn ra, lấy bút
trên giá bắt đầu quan sát một lúc rồi dùng bút lông chấm mực viết như
rồng bay phượng múa bốn chữ “Vũ Hiên Hoạ Quán’. Nhìn hắn dừng bút, tôi
trừ chuyện sợ hãi than thở ra thì vẫn là than sợ, không ngờ tuổi còn trẻ vậy mà đã luyện được chữ viết đẹp như thế, Vũ Hiên Hoạ Quán bốn chữ
dưới ngòi bút của hắn đúng là như rồng bơi trong biển lớn, tư thế hiên
ngang. Thực sự tuyệt quá.
“Chữ đẹp quá đi” Tôi thầm khen trong
lòng. Đứng một lúc tôi nghĩ tới trong cửa hàng còn cần hỗ trợ, “Công tử, hôm nay xin đa tạ công tử viết biển hiệu, người trong cửa hàng đang cần giúp, ngày khác ta lại tới quấy rầy công tử vậy”
Hắn nhìn tôi, “Được rồi, trong thư biểu
ca cũng nói ngươi là một tài nữ, tới lúc đó rất mong được thưởng thức
những tác phẩm xuất sắc của ngươi, tin tưởng biểu ca sẽ không nhìn nhầm
người”
Tôi lo lắng vô cùng ngẩng đầu cười nói, “Đương nhiên rồi, Tiểu Vũ tuyệt đối không làm công tử thất vọng”
Hắn cũng sợ run lên chút, không thể tưởng được tôi lại tự tin đến thế. Tôi lúc này cũng đang lâng lâng, cầm bốn
chữ hắn viết lên chào ra phủ, lúc đó trời cũng đã về chiều tôi vội vàng
trở về cửa hàng.
Đợi tôi trang trí mặt tiền của cửa hàng
xong thì trời cũng đã tối, đứng bên cạnh cửa sổ lạnh, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Quá Ngọc Hoán cười khẽ, nhớ tới hôm nay hắn cười sáng lạn
mà lòng tôi thấy vui vẻ quá.
Trở lại trước bàn, mở tờ giấy ra, trong
lòng thần không biết quỷ không hay toát lên một ý tưởng, chờ mong nhanh
chóng được gặp lại Quá Ngọc Hoán, mặt đỏ bừng lên, mất mặt chết lên
được, có phải mặt hắn chỉ có mỗi đẹp trai đâu cơ chứ! Cả giọng nói cũng
dễ nghe ghê cơ!
Nhưng sau khi nhìn thấy hắn rồi, cái loại cảm giác mê mẩn trong đầu tôi cứ chuyển động liên hồi, thật lâu mà
không tan, cảm giác này hình như là…. Tôi lấy tay đập mạnh vào đầu, nghĩ không ra.
Hôm nay tôi nhất định phải vẽ một bức
tranh có hàm ý mới được, tựa như đại tài tử Quá Ngọc Hoán vậy, từng nét
bút đơn sơ cũng không thể hiện nổi ánh mắt của hắn, trong đầu tôi cứ
luẩn quẩn tuyệt tích danh hoạ.
Lúc này ánh trăng đã lên cao chiếu sáng
khắp nơi, mây trắng nhởn nhơ bay, một cảnh đẹp như tranh, bên cửa sổ cô
gái đứng khép mi, âm thầm tưởng nhớ, tưởng niệm tình yêu. Đợi tới lúc
tôi bừng tỉnh, trên giấy đã hiện lên một bức tranh tuyệt đẹp, lòng tôi
dậy sóng, đây là vẽ gì ha!
Quần áo cô gái này mặc thần thái sao lại
giống tôi đến vậy chứ, quả là lạ! Nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng,
ai quy định là không được vẽ tôi chứ, ngày mai tôi mang bức tranh này đi tìm hắn để đề chữ xem thế nào?
Trong lòng tôi phản bác lại. Tiếp đó lại
vẽ tiếp một bức “Vịnh Xuân Đồ”, tranh cây đào, cành liễu thướt tha, cả
rừng cây từng cánh hoa đào hồng đẹp bay khắp trời , cảnh tượng lâng lâng khôn cùng!
Mờ ảo như cảnh tiên vậy! Làm cho con
người ta kìm lòng không được muốn dang hai tay ra, làm cho gió thổi tay
áo phất phơ bay bay, hoà cùng biển hoa bay lượn bên trong.
Sáng sớm hôm sau, tia nắng bên ngoài cửa
sổ đã làm tôi tỉnh giấc, đứng dậy chải đầu rửa mặt, vui sướng. Mấy ngày
nay trời nắng, sắc mặt có vẻ khôi phục trắng ra chút, rất mềm mại, một
đôi mắt to nhìn quanh mê ly, A ha! Lại khôi phục được vài phần bộ dạng
trước kia của tôi rồi.
Lúc này ngoài cửa có tiếng đập vang lên, chắc là Tiểu Thuý tiểu Lan đợi sốt ruột lắm rồi!
Chạy nhanh tới cửa hàng, mở cửa, sáng sớm khách đã tới rất đông, phần lớn là thừa dịp buổi sáng mát mẻ đi tới,
còn có một ít khách phương xa đi chơi xuân đến, lại càng làm cho không
khí thêm ồn ào náo nhiệt.
Vừa mở cửa không lâu, có vài vị khách đã
tiến vào, vẫn là mấy bức tranh trước kia, họ từ từ thưởng thức, hình như phát hiện ra gì đó rất vui mừng, cứ khen ngợi liên hồi, ngay lập tức
mười bức tranh đã được họ mua hơn nửa, Tiểu Thuý tiểu Lan mừng quá cứ
cười ha hả suốt, “Tỷ tỷ à, người xem, tranh của chúng ta bán chạy quá
đi”
Tôi đứng bên cạnh cũng rất cao hứng, tôi
vẽ tranh cũng đã chậm mất vài ngày rồi, do nhiều ngày vì chuyện cửa hàng mà đau đầu nhức óc, chẳng có thời gian đâu bận tâm đến. Hôm qua vẽ
tranh chỉ được ba bức, còn chưa đề chữ. Liếc mắt thấy trong quán chỉ còn lại vài bức, tôi thấy sốt ruột lắm.
“Tiểu Thuý, Tiểu Lan à, các em trông quán nhé, cứ theo giá kia mà bán, ta đi chút sẽ quay lại”
Chạy vội về khách sạn, cầm lấy mấy bức
tranh hôm qua tôi vẽ mang tới phủ. Nhìn thấy cửa to rộng mở, mùi hoa
thoang thoảng khắp nơi, lòng tôi kích động một hồi, hít một hơi thật sâu rồi đi vào. Lại là vị lão quản gia kia, chắc Quá Ngọc Hoán đã nói
chuyện của tôi với ông ta, ông ta bảo thiếu gia đang ở thư phòng rồi đi
làm việc khác.
Dần dần đi tới gần thư phòng, tôi thở dồn dập, cuối cùng cũng nhìn thấy Quá Ngọc Hoán mặc cả người một màu áo
xanh lam dáng tao nhã ngồi uống trà. Nhìn thấy tôi hắn mỉm cười, đưa tay ra mời. Tôi đặt tranh lên bàn, “Công tử nhàn nhã quá ha, ẩm trà uống
trà đúng là cảnh cuộc sống thưởng thức dưỡng sinh”
“Cô nương cũng biết thuật dưỡng sinh sao?”
Ánh mắt hắn dừng trên mặt tôi