Hoàng Hậu Anh Túc

Hoàng Hậu Anh Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328950

Bình chọn: 9.5.00/10/895 lượt.

a tôi cũng cần phải tìm

lấy một người đề chữ cho mới được, dù không tìm được nhà nổi tiếng,

nhưng mỗi một bức tranh mà được đề chữ lên đó cũng rất hợp lý, cũng

không phải trống trải không có linh hồn.

Bước ra khỏi gian hàng này, tôi lại đi

tới gian hàng của mình, tranh vẽ của tôi đã được Tiểu Lan Tiểu Thuý lấy

ra treo trên giá, tôi thưởng thức từng bức tranh một, tranh của tôi nhìn theo góc độ cá nhân thì thuộc loại đẹp nội tâm, không giống những người khác vẽ mạnh mẽ, khí thế hào hùng, có lẽ là do liên quan đến tôi là một cô gái rồi.

Lúc này, đi vào cửa có hai người, một nam khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo rất thư sinh, nhìn qua khá nhã

nhặn, trên người toả ra nồng đậm phong độ tri thức.

Bên cạnh hắn chắc là thư đồng, vóc dáng gầy yếu, đường nét thanh tú, đại để khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi gì đó.

Hắn vừa tiến đến, cứ nhìn đông lại nhìn

sang tây, tôi còn chưa kịp mời chào, mắt to của hắn đã nhìn vào một bức

tranh kêu lên, “Thiếu gia, bức tranh này rất đặc biệt ha”

Hắn chỉ vào một bức tranh tôi vẽ một vị công tử hiện đại, tôi cười cười đi đến “Ngươi có thích không?”

“Thích thích lắm, tỷ tỷ, đây là do người vẽ sao?”

Tiểu thư đồng ra sức gật gù, nhìn tôi. “Là ta vẽ”

“Cô nương, sao tranh của cô đều không có đề chữ là thế nào?”

TRên đầu truyền đến tiếng công tử nhã

nhặn hỏi. Tôi lộ vẻ đáng tiếc trên mặt, “Công tử nói đúng lắm, hôm nay

là ngày đầu tiên tôi khai trương buôn bán, còn chưa kịp tìm người đề

chữ!”

“Tự cô nương không thể đề chữ sao?”

Hắn hỏi lại. “Tôi không biết chữ”

Tôi lắc lắc đầu có chút xấu hổ, lại không ngại che giấu. “Tỷ tỷ, công tử nhà chúng ta giúp ngươi đề chữ có được

không?” Bỗng vị tiểu thư đồng ngó đông nhìn tây kia lại gần.

“Ôi…” tôi bỗng sửng sốt, không biết nên

đáp lại ra sao. “Công tử nhà chúng ta nhưng là đương kim Giải Nguyên đó! Công tử viết chữ rất đẹp nha!”

Tiểu thư đồng tiếp tục nói “Công tử, người giúp vị tỷ tỷ này đề chữ đi!”

“Đào nhi, không được lắm chuyện” công tử

nho nhã thản nhiên nói. Tôi đứng bên nghe rất vui sướng, không ngờ vị có tướng mạo đoan chính này chính là đương kim Giải Nguyên, chẳng trách

trên người hắn lộ ra một loại phong độ tri thức khác người chứ! Vị thư

đồng này nói đúng lắm, sao không tiện thể bảo vị công tử này giúp đề chữ chứ nhỉ?

“Nếu may mắn có công tử giúp đề chữ, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích”

“Cô nương đừng nói như thế, ta xem thấy tranh của cô vẽ rất đẹp, chỉ có thiếu chút là không đề chữ thôi, nên hơi đơn điệu chút”

“Công tử, người cũng nói như vậy, vậy người giúp một chút đi nào!”

Tiểu thư đồng có thể thực sự rất thích

nét chữ của công tử nên cứ giúp tôi nói vào, vị công tử nho nhã kia đưa

ánh mắt liếc nhìn yêu thương vào hắn một cái rồi sau đó lại nhìn sang

tôi.

“Được rồi! Nếu cô nương đã có lòng, tiểu sinh xin được thể hiện xấu chút”

Ôi chao! Thành công rồi. Lòng tôi cười

thầm, liếc nhìn tiểu thư đồng kia cười ăn ý. Trong lúc nói chuyện mới

biết thì ra vị công tử này là nhân sĩ trong kinh thành, họ Quan, tên

Thu, là đương kim Giải Nguyên tuỳ thân bên Hoàng thượng, hôm nay tới

Kinh đô Cổ Trấn đi du ngoạn, lúc này thư đồng của hắn lấy từ trong bọc

quần áo ra một cây bút, một lọ mực.

“Cô nương, cô muốn tôi đề chữ gì thì tôi viết chữ đó là được”

Tôi cười cười gật đầu, cầm lấy bức tranh

thứ nhất, bức này tôi đã có ý tưởng rất hay, chỉ cần nói ra là được. Rốt cục cũng đề xong toàn bộ tranh. Chữ viết của hắn quả nhiên là đẹp thật, nét cứng cáp khoẻ mạnh như rồng bay phượng múa, làm cho mỗi bức tranh

đạt tới một trình độ biểu hiện tuyệt vời.

“Cô nương đúng là có suy nghĩ kỳ diệu thực làm cho ta kinh ngạc, vô cùng mới mẻ, ta thấy cũng chưa từng được nghe qua”

Đề chữ xong, Quan Thu rất thích thú nhìn

tôi, tôi biết bởi vì chút tranh này nọ đều là do Trương Công tử vẽ, tên

vẽ cũng do bảo bối của công tử, chắc chắn hắn chưa từng nghe là đúng

rồi, tôi cười cười bảo “Quan công tử có lẽ chưa từng nghe qua thật,

những này đó đều là tự ta nghĩ lung tung mà ra thôi, làm công tử ngài

đầy chê cười rồi”

Lúc này Tiểu Thuý Tiểu Lan cùng Đào Nhi

rất thích thú nhìn từng bức tranh một! Quan Thu cũng đứng dậy, nhìn qua

từng bức, cuối cùng dừng lại ở bức tranh Hằng Nga Bôn Nguyệt kia, nhìn

một lúc, “Cô nương, ta muốn mua bức tranh này của cô”

Tôi kinh sợ bước nhanh hai ba bước đi tới, “Công tử, nếu mà ngài thích, ta có thể tặng nó cho ngài”

Hắn cười khoát khoát tay, “NHư vậy sao

được, ngày đầu tiên cô nương mở cửa buôn bán, sao có thể để cho cô thâm

hụt tiền nong được, Đào Nhi”

Hắn liếc nhìn tiểu thư đồng một cái, Đào

Nhi hiểu ý nhanh nhẹn lấy một tấm ngân phiếu trong túi ra, tôi lại nói

“Công tử viết chữ giúp tôi, tôi còn chưa kịp báo đáp, lấy bức tranh này

làm chuyện báo đáp đi vậy, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên tôi khai

trương đã gặp được ngài là quý nhân như vậy, sợ tôi sau này không làm ăn có lãi sao?”

Quan Thu nhướng mày nở nụ cười chút, Đào

Nhi bên cạnh hắn mở miệng “Tỷ tỷ, công tử bảo ngươi nhận thì ngươi cứ

nhận lấy đi, tiền đó công tử nhà ta có đáng là bao đâu!”

“Đào Nhi, cấm


Snack's 1967