
nhiên thốt lên: “Thì ra là
một tiểu thư”.
Tống Ngưng yêu Thẩm Ngạn
vì chàng đánh bại cô. Đó cũng là nguyên nhân tục đấu võ kén chồng rất thịnh
hành sau đó, các cô gái mạnh mẽ ngày càng nhiều, các cô gái mạnh mẽ khi lựa
chọn lang quân đều mang một trái tim của Độc Cô Cầu Bại(*).
Muốn có được cô, trước
hết phải đánh bại cô. Chỉ cần đánh bại cô, tất sẽ có được cô. Nếu đánh bại cô,
lại không muốn có cô, sẽ bắt đầu một cuộc tình bi thảm.
Tóm lại, cây thương buộc
dải lụa hồng bị thanh trường kiếm trong tay Thẩm Ngạn đánh bật ra cách đó hai
trượng. Chàng ngồi trên lưng ngựa, hơi cúi xuống, mũi kiếm chớp mắt đã hất lên
cây thương dài trên đất, tung lên rồi cắm phập bên cạnh Tống Ngưng, giọng dửng
dưng: “Cây thương của tiểu thư”. Gió lạnh mang theo tuyết lồng lộn tung hoành,
trong mắt chàng là ba vạn hùng binh phía sau cô, môi cô ẩn nụ cười, trong mắt
cô có chỉ hình bóng chàng.
Thẩm Ngạn sừng sững uy
nghiêm như trái núi trong lòng Tống Ngưng. Con chiến mã đen tuyền, bộ chiến bào
lóng lánh như ánh trăng bạc, đường kiếm mau lẹ, chuẩn xác, quyết không chịu đớn
hèn trong vòng tay đàn bà. Cô nghĩ, đó mới là vị anh hùng của lòng mình, đáng
tiếc, đó lại là vị anh hùng của phía địch quân.
Nhưng anh hùng cũng có
lúc thất bại, hơn nữa rồi sẽ thất bại. Các bậc hào kiệt trong lịch sử xứng danh
hai chữ “danh tướng” đều như vậy, không phải đã thất bại, thì cũng sắp thất
bại.
Thế là, Thẩm Ngạn gặp
Tống Ngưng, từ đó chàng dần dần thất bại... Thực ra, thì cũng không nói như thế
được, nói như vậy không đúng, nói như thế có vẻ Tống Ngưng quá ưu thế. Thẩm
Ngạn bị thua trong trận chiến trên cánh đồng hoang Thương Lộc quả thật không
liên quan đến cô, các nhà quân sự phân tích rất lâu, tìm ra lý do đáng tin cậy
nhất có lẽ là sao chiếu mệnh của Thẩm Ngạn chỉ ra ngày hôm đó chàng không nên
xuất hành.
Trong trận chiến trên
cánh đồng hoang Thương Lộc, Thẩm Ngạn bị thua dưới tay đại tướng quân Lê quốc
Tống Diễn, năm vạn tinh binh đi theo bị tiêu diệt, bản thân chàng cũng trúng
mấy mũi tên, suýt mất mạng. Lúc trời vừa rạng, con chim ưng của Tống Diễn bay
qua sa mạc, nghiêng cánh chao liệng, rồi đậu xuống tay Tống Ngưng. Tống Ngưng
lấy ra ống tre nhỏ buộc ở chân chim, trong đựng mảnh thư lụa báo tin chiến
thắng, tay run run, mảnh thư lụa nhỏ bằng bàn tay rơi xuống, con chữ nhập nhòa
nghiêng ngả. Tống Ngưng không thể tin Thẩm Ngạn đã chết, bởi thâm tâm cô đã coi
Thẩm Ngạn là vị anh hùng bất khả chiến bại. Chưa đầy ba ngày, vị anh hùng đã
bại trận, cô không thể chấp nhận điều đó.
Tống Ngưng mang theo
thuốc, phi ngựa ra khỏi quân doanh. Cô nghĩ, nếu Thẩm Ngạn chưa chết, bất luận
thế nào cô cũng cứu sống chàng. Còn nếu Thẩm Ngạn đã chết, cô phải tìm được thi
thể, tự tay chôn cất chàng. Thẩm Ngạn không thể trở thành bộ xương vô chủ.
Thẩm Ngạn là người đầu
tiên khiến cô rung động, chàng là người đàn ông đích thực, khác hẳn những gã
công tử nhà giàu tầm thường ở nước Lê. Kỳ thực làm sao cô biết chàng có phải là
người đàn ông đích thực hay không. Cô cũng chưa từng thử, tất cả đều là tưởng
tượng, và trong tưởng tượng cô lại càng yêu chàng.
Một ngày trời âm u, gió
sa mạc sắc như dao, gió xoáy mang theo đá vụn quất vào mình ngựa, làm nó đau
đớn hí vang, Tống Ngưng cúi rạp mình trên lưng ngựa, giữa sa mạc bao la, cô
dùng dải sa trắng quấn ngang che mắt, cố bảo vệ số thuốc quấn trong người,
nghiến răng phi ngược chiều gió, tay và mặt bị gió cát quất bỏng rát. Cô liếm
vết thương trên tay, tiếp tục phi ngựa trong gió.
Cô thầm nghĩ, Thẩm Ngạn
đang đợi cô ở phía trước. Niềm tin này giúp cô vượt qua quãng đường rất dài
trong thời gian ngắn nhất, trên đường còn phải tránh đại quân của đại huynh
thắng trận trở về quân doanh. Chung quy có lẽ chỉ mình cô nghĩ như vậy, thực
ra, Thẩm Ngạn sao có thể đợi cô? Thậm chí chàng chưa hẳn còn nhớ cô.
Cánh đồng hoang Thương
Lộc đã ở phía trước, những vũng máu bị gió cát phủ lấp quá nửa, giống như chiến
trường bị bỏ quên lâu ngày, chỉ có mùi máu tanh vẫn nồng nặc trong không khí
nhắc người ta cảnh địa ngục Tu La vừa mới diễn ra. Xác binh sĩ Khương quốc đen ngòm
phủ kín cánh đồng Thương Lộc, vừa xuống ngựa đi vài bước, đã vấp phải xác
người. Tống Ngưng tay không lật hơn hai ngàn xác chết. Điều đó có vẻ như cô và
Thẩm Ngạn không có duyên với nhau. Nếu có duyên, thì xác đầu tiên lật thấy sẽ
là Thẩm Ngạn. Nhưng cô vẫn kiên trì quyết không bỏ cuộc. Có lẽ quyết tâm của cô
cuối cùng đã động đến trời xanh, khi lật đến xác thứ hai ngàn bảy trăm hai mươi
tám, lau hết máu trên mặt một người, nhìn thấy đôi mắt vị anh hùng, cô ôm chặt
chàng nghẹn ngào: “Thẩm Ngạn”.
Tống Ngưng đã không đoán
nhầm, những bậc anh hùng thường cao số, Thẩm Ngạn vẫn còn sống. Cô ôm xác chàng
nghe thấy tiếng rên vô thức của chàng khi bị chạm vào vết thương, lòng như trút
được gánh nặng ngàn cân, nước mắt trào ra, chảy dài trên má: “Em biết mà, em phải
đến”. Lúc này, chỉ có hai người giữa ngổn ngang xác chết, Thẩm Ngạn hoàn toàn
không biết gì. Mặc dù giữa cảnh địa ngục, Tống Ngưng cũng nở