
là cô, Hạo sẽ vĩnh
viễn ở bên tôi!” Âu Mị Nhi lớn tiếng kêu lên
“Yêu ngươi? Phụ nữ của hắn nhiều như
vậy, ba chữ “anh yêu em” nhất định là ngày ngày treo ở khóe miệng, nên
hắn cũng ko chỉ nói qua với một mình cô, chẳng lẽ chỉ vì ba chữ này, thì cô nhất định cho rằng hắn thật lòng yêu cô sao? Cô cần gì vì một người
đàn ông ko yêu mình, mà bước chân vào con đường phạm tội, như vậy thật
ko đáng ” Lôi Dĩnh nhìn nàng nói (Rin: thế mới “chết vì zai là cái chết
rất lai rai =)) )
“Câm miệng! Câm miệng!” Âu Mị Nhi buông bàn tay đang nắm lấy Lôi Dĩnh ra, đứng lên lạnh lùng nhìn nàng nói “Tôi ko cho cô bác bỏ tình yêu của tôi giành cho hắn như vậy, đồ vật của
tôi, người khác đừng hòng giành lấy”
Lôi Dĩnh vịn tay vào vách tường, từ từ đứng lên “Cho nên mới bắt tôi trói ở nơi này? Cô ko cảm thấy mình rất ngây thơ sao?”
“Ngây thơ sao? Tôi ko cho là như vậy,
cô chắc cũng đã đói bụng rồi phải ko?” Âu Mị Nhi vỗ tay một cái, cửa lần nữa được mở ra, một người đàn ông mặc đồ vest đen đem theo bàn kéo đi
vào “Để ở đây được rồi” Âu Mị Nhi đưa tay chỉ vào một cái bàn bọc khăn
trắng nói
Người đàn ông mặc đồ đen để thức ăn xuống , hướng về Âu Mị Nhi hơi cúi người, liền lui xuống, sau đó đóng cửa lại
“Ăn đi! Nếu cô chết đói, tôi sẽ mất đi một món đồ chơi” Âu Mị Nhi nói với Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh ko cảm thấy người phụ nữ trước mắt này có ý tốt để cho mình ăn như vậy, chắc chắn trong thức ăn đã bỏ
thứ gì rồi, cho nên Lôi Dĩnh tựa vào tường, ko có hành động nào khác
Âu Mị Nhi ko cần đoán cũng biết Lôi
Dĩnh lúc này đang nghĩ gì, xoay người cầm thức ăn trên bàn trên tay,
thức ăn rất đơn giản, chỉ là một phần sandwich , nàng từ từ đi đến trước mặt Lôi Dĩnh cười nói “Ko ăn phải ko? Cô xem, cái này vừa được vào buổi sáng, còn rất mới” Nàng chẳng qua chỉ là ở phần nhân trét thêm một lớp
tiêu mà thôi, ăn ko chết được
Lôi Dĩnh hướng về phía sandwich nuốt
nước miếng một cái, nàng hiện tại rất đói, cả ngày hôm qua chưa ăn gì,
mặc dù rất muốn ăn nhưng nàng vẫn cố nhịn, xoay đầu đi, ko để ý đến nó
nữa
Âu Mị Nhi tay phải kềm lấy cằm Lôi
Dĩnh, ngoan độc nói “Bây giờ cô ko muốn ăn cũng phải ăn, đây là bữa sáng tình yêu do tôi cố ý chuẩn bị cho cô, ko ăn thật lãng phí ” Vừa nói
nàng liền cầm bánh sandwich bằng tay trái nhét vào miệng Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh nhìn chằm chằm Âu Mị Nhi,
miệng ngậm chặc, không muốn để nàng như ý, nhưng sức lực của nàng căn
bản ko địch lại Âu Mị Nhi , nên cuối cùng vẫn bị cưỡng ép mở miệng , vừa nuốt vào một chút, một vị cay xe đã lan tràn khắp các đầu dây thần kinh
Sau khi Âu Mị Nhi nhét toàn bộ bánh
sandwich vào bụng Lôi Dĩnh , thì mới chịu buông lỏng tay, ưu nhã vỗ một
cái, nhìn Lôi Dĩnh đang trượt xuống tường , nói “Đây chỉ là phần bắt
đầu! Phía sau còn có tiết mục hay đang chuẩn bị” Nói xong, nàng lại tiến lên một bước dùng sức đá Lôi Dĩnh một cái, mới hả giận rời đi
Lôi Dĩnh lúc này một câu cũng ko nói
thành lời, trong đôi mắt là lệ tràn đầy đang thẳng tắp rơi xuống, đôi
môi vốn tại nhợt, lại đỏ hồng vì tiêu trong bánh sandwich
________________________
Tiêu Ngự Phi ngồi trong phòng làm việc, căn bản ko có ý định xử lý đống tài liệu kia, hắn đứng lên, cầm áo
khoác trên ghế dam sãi bước rời khỏi văn phòng làm việc của tổng tài
Mặc dù đã gọi điện thoại cho thủ hạ đi
tìm , nhưng hắn vẫn ko yên lòng, ngồi vào xe, Tiêu Ngự Phi do dự một
chút, bấm số gọi cho Minh Thiên Mạch
Minh Thiên Mạch từ phòng tắm bước ra, nhận cuộc gọi “A lô”
“A lô, Thiên Mạch”
“Ngự Phi, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện, tôi muốn cậu biết” Tiêu Ngự Phi đang suy nghĩ, hắn nên nói rõ chuyện này với hắn như thế nào
“Chuyện gì?” Minh Thiên Mạch hỏi
“Tiểu Dĩnh bị bắt cóc” Tiêu Ngự Phi khẳng định, bởi vì vừa rồi hắn nhận được điện thoại của Hạo đã xác nhận được thông tin
Minh Thiên Mạch nghe được hai chữ bắt cóc, lập tức hỏi “Sao lại như vậy, sao cô ấy lại bị bắt cóc?”
“Cụ thể thì tôi ko rõ, bây giờ vẫn còn
trong vòng điều, bởi vì tiểu Dĩnh bị mất tích chưa đến 24 giờ, cho nên
ko thể báo cảnh sát” Tiêu Ngự Phi nói
“Cậu bây giờ ở đâu? Tôi đi tìm cậu” Minh Thiên Mạch hỏi
“Chúng ta gặp nhau ở Mị Ảnh đi!” Tiêu Ngự Phi nói
“Được, gặp mặt nói chuyện sau” Minh
Thiên Mạch cúp điện thoại, mở tủ quần áo ra bắt đầu thay đồ, trước sau
chưa đến năm phút, Minh Thiên Mạch đã đóng của lại, ngồi vào xe. Hắn
hiện tại cả lòng đều tràn đầy nóng vội, tiểu Dĩnh ko thể xảy ra bất cứ
chuyện gì
Hai ngày Lôi Dĩnh bị giam trong căn
phòng nhỏ là hai ngày nàng bị hành hạ thậm tệ , vừa lạnh, vừa đói, vừa
đau, tinh thần cũng dần dần mờ mịt đi, nhưng bụng lại từng trận từng
trận quặng đau, khiến nàng co người lại càng chặc hơn, môi tái nhợt mím
chặc
“rắc rắc” một tiếng, cửa được đẩy ra,
một đôi giày cao gót đỏ dừng lại trước người Lôi Dĩnh, ko cần đoán cũng
biết người đến là ai, cho nên Lôi Dĩnh ko cần thiết phải ngẩng đầu nhìn
mà nàng cũng ko có ý định đó
“Chị, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, em ko
hủy hoại cuộc sống của chị, mà là do chính tay chị tự hủy hoại nó, em ko muốn lưng mang quá nhiều tội của chị, gánh nặng đó, em gánh k