
i cảm giác được nhiệt độ
trên người Lôi Dĩnh từ từ lạnh dần, tay của nàng, cũng lạnh như băng ,
thật đáng sợ , Lôi Tiệp Nhi vội vàng nói với Âu Mị Nhi “Âu tiểu thư,
đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu ko cô ta sẽ chết”
Âu Mị Nhi ngừng cười, mắt lạnh nhìn Lôi Tiệp Nhi “Ko phải cô cũng hi vọng nó chết sao? Sao vậy? Hiện tại ko đành lòng rồi?”
“Tôi……” Lôi Tiệp Nhi ngập ngừng , cúi
đầu nhìn Lôi Dĩnh có thể ngất xiu bất cứ lúc nào, nàng ko thể tàn nhẫn
như vậy, đây là em gái của nàng, tuy là cùng cha khác mẹ, nhưng chảy
trên người nó cũng là máu của ba “Đúng, tôi ko đành lòng, hiện tại cô ấy nhất định phải đi đến bệnh viện” Lôi Tiệp Nhi nói xong liền đỡ Lôi Dĩnh lướt qua Âu Mị Nhi rời khỏi gian phòng
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Âu Mị Nhi tức giận hô to, nâng súng ra lệnh cho Lôi Tiệp Nhi đứng lại, Lôi Tiệp Nhi
chỉ có thể bất đắc dĩ, ngoan ngoãn dừng bước, đứng yên một chỗ ko dám
manh động, bởi vì súng ko có mắt
“Đi? Các người muốn đi đâu? Bệnh viện?
Vào đó chúng ta chỉ còn chờ ăn cơm tù” Âu Mị Nhi đi đến trước mặt nàng,
ko chút lưu tình dùng bá súng đánh xuống đầu Lôi Tiệp Nhi
“A!” Lôi Tiệp Nhi đâu đến mức kêu lên
một tiếng , ngã xuống đất, trong nháy mắt, một vệt máu chậm rãi từ thái
dương của nàng chạy xuống gò má gần đó, nàng ngất đi
Mà Lôi Dĩnh vì mất đi sự chống đỡ của
nàng, cũng té xuống đất, nhìn Lôi Tiệp Nhi đang chảy máu bên cạnh, Lôi
Dĩnh cảm động, ít ra chị cũng vì mình mà bị thương
Âu Mị Nhi ko bỏ qua cho Lôi Dĩnh, nhấc
chân đá vào Lôi Dĩnh đã ngã xuống đất “Đồ tiện nhân, ko để cho ngươi
mang thai, tiên nhân……….” vừa đá vừa mắng , nàng ko còn sự ưu nhã dịu
dàng lúc trước, mà thứ còn lại chỉ là sự xấu xí của lòng ghen ghét
Lôi Dĩnh nhận lấy đá đánh của nàng, ko
chống cự, chỉ có thể liều chết che bụng, cầu nguyện cho đứa bé ko gặp
chuyện xấu , mặc dù chỉ còn một chút hi vọng mỏng manh, nhưng nàng vẫn
hi vọng đứa con sẽ ko gặp phải chuyện ko may
“Tiểu thư!” người đàn ông mặc âu phục đột ngột xông vào, kêu lên, mà hắn cũng cẩn thận đến gần Lôi Dĩnh
“Ko phải tôi đã bảo ông phải canh gác ở ngoài sao?” Âu Mị Nhi tức giận kêu lên, ngừng đánh đá
“Tiểu thư, tôi nghe được tiếng còi của
cảnh sát và tiếng máy bay!” Người đàn ông mặc âu phục nhắc nhở nàng ,
dần dần đi đến gần con người tàn tạ kia, nàng còn sống sao? Lo lắng nhìn xuống người nằm trên mặt đất
“Như vậy thì tôi phải nhanh chóng giải quyết người phụ nữ này” Âu Mị Nhi giơ súng lên, nhắm ngay vào Lôi Dĩnh trên sàn
“Ko được, tiểu thư! Chúng ta cần cô ấy làm con tin thì mới có thể trốn thoát!” Người mặc đồ tây lập tức ngăn cản
“Tôi ko cần con tin , tôi ko thể để cho nó có bất kì cơ hội sống sót nào, tôi phải lập tức giải quyết cho xong
nó!” Ko thể thương lượng đường sống, Âu Mị Nhi toàn tâm toàn ý muốn đẩy
Lôi Dĩnh vào chỗ chết
Súng nâng lên, nhắm bắn…………
“Đoàng!”
___________________________
Cung Thần Hạo nhảy xuống trực thăng ,
nhanh chóng đến gần căn biệt thự, đi theo phía sau là Long Tử Tường và
Tô Khải Nhân, còn cảnh sát cùng Phương Tử Kiệt vẫn đang trên đường lên
núi
Vừa mới đến gần cửa , một tiếng súng
kèm theo tiếng hét chói tai của Lôi Dĩnh vang lên, Cung Thần Hạo kinh
hoảng, vội vàng phá cửa xông vào, cảnh tượng trước mắt làm cho sự can
đảm của hắn muốn vỡ tan
Lôi Dĩnh ngồi trên vũng máu, trong ngực nàng là một người đàn ông mặc đồ vest màu đen, mà Lôi Tiệp Nhi lại nằm ở một bên , Âu Mị Nhi vẫn giơ súng về phía các nàng
“Dĩnh nhi!” Cung Thần Hạo điên cuồng gào thét, nhanh chóng chạy về phía trước
Long Tử Tường thân thủ mạnh mẽ đến gần Âu Mị Nhi, cướp đi súng trong tay nàng
Âu Mị Nhi sau khi bị chế phục, cố sức
vùng vẫy, nhưng khi thấy Lôi Dĩnh trong vũng máu thì nàng lại cười , lớn tiếng nói “Chết…haha…nó đã chết….”
Long Tử Tường hừ lạnh một tiếng , ko chút lưu tình, vỗ một chưởng làm nàng bất tỉnh
“Dĩnh nhi! Dĩnh nhi!” Cung Thần Hạo cẩn thận đỡ đầu Lôi Dĩnh, đau lòng nhìn khuôn mặt đầy máu của nàng, cô ấy……….bị thương?!
“Hạo, hạo!” Lôi Dĩnh mở mắt
“Dĩnh nhi, là anh, em ko sao chứ? Ko sao chứ??” Cung Thần Hạo lo lắng hỏi, chỉ sợ một phát súng kia thật sự bắn trúng nàng
“Hạo……….mau! Thiên Mạch bị thương rồi,
anh ấy thay em cản súng……………..” Lôi Dĩnh sau khi xác định người đến là
Cung Thần Hạo liền vội vàng , rối loạn nắm lấy áo hắn
Nàng ko biết tình huống kia xảy ra như
thế nào, bởi vì nó xảy ra quá nhanh, chỉ biết là sau khi Thiên Mạch ngã
xuống, trên mặt của hắn vẫn treo móc một nụ cười, cả câu nói cuối cùng
của hắn “Em ko sao là tốt rồi”
“Hạo……….cứu Thiên Mạch………..nhất định
phải cứu…………cứu Thiên Mạch…………” Lôi Dĩnh nói xong những lời này, liền
ngất đi, nàng đã quá mệt mỏi, rốt cuộc hiện tại cũng có thể nghỉ ngơi
Cung Thần Hạo nhìn người trong ngực
nhắm mắt lại, giờ tay vỗ vào khuôn mặt nhỏ bé của nàng kêu lên “Dĩnh
nhi, Dĩnh nhi, đừng ngủ, Dĩnh nhi, tỉnh tỉnh………….”
“Cung tổng tài, hiện tại chủ yếu là đem ba người dưới đất này vào bệnh viện” Long Tử Tường đứng một bên nhắc nhở
Ba chân bốn cẳng chở toàn bộ người bị
thương lên trực thăng, mà phạm nhân cũng bị áp lên xe cảnh sát, Phương