
Tử Kiệt làm đại diện cùng cảnh sát phối hợp điều tra
Mà trên trực thăng……….
“Dĩnh nhi, em ngàn vạn lần đừng xảy ra
chuyện , dừng xảy ra chuyện…………” Cung Thần Hạo nắm bàn tay lạnh như băng của Lôi Dĩnh thâm tình nói , khi ôm nàng , vệt máu trên quần đã khiến
hắn đau lòng đến mức ko cách nào hít thở, hắn hận mình tại sao ko thể
tìm được nàng sớm hơn
Tô Khải Nhân tựa vào ngực Long Tử Tường chảy nước mắt, nằm ở đằng kia chính là bạn tốt của nàng, tóc tai xốc
xếch, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy máu, quần còn dính vệt máu của sinh
non
“Ông xã, tiểu Dĩnh sẽ ko sao đúng ko?” Tô Khải Nhân nghẹn ngào hỏi
“Yên tâm, ko sao mà” Long Tử Tường vỗ vỗ vai nàng, dịu dàng an ủi
Trong cơn ngủ mê, Lôi Dĩnh tựa như đang bay trên mây , nhẹ nhàng phiêu lãng……….
“Mẹ…………….”
Ai đang gọi nàng, là ai đang gọi nàng, đó là giọng nói của một bé trai, giọng nói rất trong trẻo, khiến nàng đau lòng
“Mẹ……..mẹ………..”
Lôi Dĩnh đứng tại chỗ nhìn xung quanh,
muốn nhìn qua một chút là ai đang gọi nàng , giọng nói càng lúc càng
gần, nhưng nàng lại chẳng thấy chủ nhân của giọng nói đâu cả
Có chút hoảng sợ, nàng kêu lên “Là ai………là ai đang gọi tôi………”
“Mẹ…….mẹ…………”
Lại gần, Lôi Dĩnh ngước mắt nhìn về
phía phát ra âm thanh, đằng kia là một bóng người nho nhỏ , rồi bóng
người càng lúc càng rõ ràng , là một bé trai rất đáng yêu, khuôn mặt
trắng nõn, mắt to tròn, đang cười ngọt ngào với nàng
“Mẹ!”
Lôi Dĩnh nhìn qua bên cạnh, xác nhận ko có người nào khác, liền ngồi xổm xuống nhìn đứa bé trai cả người phát
ra ánh sáng trắng “Con…. đang gọi dì sao?”
Bé trai gật đầu một cái, ngọt ngào nói “Mẹ, con sắp rời khỏi đây, nên đến cùng mẹ nói lời tạm biệt”
Con? Đầu của Lôi Dĩnh nhanh chóng vận
hành, mở to hai mắt nhìn người, gương mặt này rất giống Hạo, đây là con
trai của nàng, con trai chưa ra đời của nàng, nàng đưa tay muốn ôm nó,
nhưng nó lại tựa như ảo ảnh, tay chỉ chạm vào hư không
“Mẹ……….mau trở về đi thôi! Ba đang đợi mẹ kìa!” Bé trai cười nói
“Con trai……..đừng…………đừng bỏ mẹ, đừng
bỏ mẹ…………..” Lôi Dĩnh khóc kêu lên, đừng rời bỏ nàng, đây là con của
nàng, nó đáng yêu như vậy, tại sao ông trời lại muốn cướp đi nó
Bé trai đưa tay giúp Lôi Dĩnh gạt lệ “Mẹ! Con sẽ trở lại, cho nên mẹ, đừng khóc nha!”
Lôi Dĩnh làm sao có thể không khóc,
nàng không biết bảo vệ con, hiện tại con trai rời đi cũng vì nàng ko còn sức, có phải đây là hình phạt giành cho sự sơ ý của nàng hay ko?
Bé trai đột ngột quay đầu nhìn về phía
điểm trắng thật lớn phía sau, sau đó nghiêng đầu ngọt ngào nói với Lôi
Dĩnh “Mẹ! Đừng khóc , còn sẽ trở lại, con sẽ trở lại………….” Nói xong nó
liền hướng về điểm trắng đi đến
Lôi Dĩnh nhìn thân thể bé nhỏ từ từ
biến mất, nhất thời hoảng loạn , muốn kêu, nhưng lại ko kêu thành tiếng, nàng chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít, nàng ko phải
người mẹ tốt, nàng ko bảo vệ được con của mình
Trong bệnh viện yên tĩnh, chỉ tiếng nức nở của Tô Khải Nhân
Hành lang nồng nặc mùi thuốc tẩy tràn đầy người chờ, mỗi người đều lo lắng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, nhìn ngọn đèn trong phòng mổ tắc
Tất cả ngọn nguồn đều là vì hắn , nếu như ko phải là hắn , Dĩnh nhi
sẽ ko bị bắt cóc, cũng ko sinh non , đứa bé mới hai tuần tuổi, vừa đến
với thế gian này, đã rời, tất cả mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ hắn, Cung
Thần Hạo tựa lưng vào tường, hai tay nắm chặc, ánh mắt nhìn chằm chằm
ngọn đèn phòng mổ tắt
“Tử Tường, anh nói xem liệu tiểu Dĩnh có xảy ra chuyện gì hay ko?” Tô Khải Nhân tựa vào ngực Long Tử Tường hỏi
“Nhân , đừng lo lắng, ko sao đâu” Long Tử Tường xoa xoa vai nàng nói
Tô Khải Nhân lập tức tránh khỏi ngực hắn, bước nhanh lên phía trước,
giơ tay đấm vào lưng Cung Thần Hạo “Đều tại anh, đều là lỗi của anh,
tiểu Dĩnh mới ra nông nổi này, nếu như ko phải anh ba câu đáp bốn , tiểu Dĩnh làm sao bị người phụ nữ biến thái đó bắt cóc, còn bị hành hạ đến
thê thảm như vậy” Vừa khóc nàng vừa nói (*ba câu đáp bốn: người dễ dãi)
Cung Thần Hạo ko phản bác, mặc cho nàng đánh, cả lòng hắn lúc này tất cả đều hướng về Lôi Dĩnh, nếu để cho nàng đánh, mà trong lòng nàng cảm
thấy thoải mái một chút, vậy hãy để nàng đánh cho đã
Long Tử Tường đi đến kéo lại bà xã có chút mất kềm chế, dùng sức ôm
nàng, nói “Nhân , nơi này là bệnh viện, huống chí Thần Hạo cũng ko hi
vọng như vậy, cậu ấy yêu tiểu Dĩnh, nếu cô ấy bị thương, cậu ta sẽ là kẻ đau lòng nhất trong số chúng ta”
Phòng mổ tắt đèn, cữa cũng được mở ra, mấy bác sĩ và y tá đẩy giường
bệnh ra . Đám người Cung Thần Hạo vây quanh họ, Lôi Dĩnh nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, hai mắt đóng chặt, khóe mắt còn thấm nước mắt
“Dĩnh nhi, Dĩnh nhi” Cung Thần Hạo chỉ có thể kêu tên nàng, nhưng người trên giường, ko có bất kì lời nào đáp lại
Sau khi bác sĩ và y tá mang Lôi Dĩnh đặt vào một gian phòng rộng rãi , thì một nữ bác sĩ tuổi chừng bốn mươi mặc áo khoác trắng cầm hồ sơ bệnh án nói “Ai là thân nhân của bệnh nhân?”
“Là tôi” Cung Thần Hạo từ trên giường xoay người, đi về phía người vừa nói
Bác sĩ dặn dò “Bệnh nhân vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật sinh non,
thân thể còn rất