Disneyland 1972 Love the old s
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323752

Bình chọn: 9.00/10/375 lượt.

của em với anh trên thế gian này, em không thể không có nó được, chỉ

cần con được bình yên, em bằng lòng đem tất cả ra đánh đổi… Thế nhưng cuối cùng

vẫn không thể giữ được. Em nằm trên giường bệnh, cảm giác duy nhất là hận anh,

bởi vì em không biết phải trách ai nữa, em buộc phải tìm một thứ cảm giác nào

đó dữ đội hơn để thay thế cho tuyệt vọng. Thế nên em đã thề, sẽ không chờ đợi

anh nữa, em phải quên anh đi. Thế nhưng, khi gặp lại anh, em bắt đầu quên mất

lời thề của mình, anh thấy đấy, trừng phạt giội xuống rồi, những người quan

trọng bên cạnh em, chẳng thể giữ chân được ai nữa.”

Trình Tranh ngóc đầu lên, nhìn cô, “Đúng là đồ ngốc! Nếu anh làm cho em phải

phản lại lời thề, thế thì cũng là trừng phạt anh nữa, em nói những người bên

cạnh em chẳng thể giữ chân ai được, trừ phi là anh cũng chết toi mất rồi.”

Tô Vận Cẩm bật cười, “Vẫn cái thói nói nhăng nói cuội. Trình Tranh, em là người

tồi tệ vô cùng, em luôn ngỡ là tự mình biết rõ mình muốn gì, thực ra đến khi

nghĩ lại mới phát hiện ra mình đã sai mất rồi”.

“Chẳng ai bảo là sai lầm thì không thể quay đầu lại, Vận Cẩm, chúng mình làm

lại từ đâu nhé.”

“Làm lại từ đầu?”, Tô Vận Cẩm thoáng vẻ thất thần. “Bốn năm trước chúng mình đã

yêu nhau đến thế, kết quả ra sao chứ? Huống hồ là bây giờ …”

“Thế nhưng khi ấy em chưa từng mang lại cho anh cảm giác an toàn của tình yêu.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã mải miết theo đuổi, em thì mải miết

trốn chạy. Anh quá lo lắng, còn em thì quá nhạy cảm, anh cũng chẳng biết đối

với em sao cho phải nữa”, anh xoay người lại, nhìn cô. “Anh ngốc lắm, tình yêu

cỉa anh cầm một đảm bảo”.

Tô Vận Cẩm lấy tay nắm lấy chiếc mặt dây trên cổ anh, “Anh cứ như thế này đâu

có đáng, em thậm chí còn chẳng phải là một người đàn bà trọn vẹn nữa rồi”.

Trình Tranh cố ý xem xét cô hết lượt trên dưới, “Chỗ nào không trọn vẹn, anh

cảm thấy những gì phải có đều có đủ mà”. Trông thấy Tô Vận Cẩm không cười, anh

mới ý thức được là câu đùa này chẳng hề vui nhộn, liền nói: “Nếu vốn đã an bài

không thể có con, vậy thì coi như chúng mình nương tựa vào nhau là số mệnh đi

em”.

Anh tham lam vùi đầu vào trước ngực cô, “Cứ coi anh là con trai em, chỉ yêu mỗi

anh thôi, bà mẹ nhóc ơi …”.

Trình Tranh hao kiệt tinh lực rồi thì ngủ thiếp đi, tận đến lúc cảm thấy có hai

bàn tay bấu chặt trên mặt mình, mới thét đau tỉnh dậy, anh chàng theo trực giác

vẫn ngỡ là Tô Vận Cẩm, lật người tóm lấy cô, miệng la hét: “Còn cấu nữa anh cắn

em đấy”.

Tay không rơi bộp trên ga giường, sau đó tai nhói đau, anh nghe thấy một giọng

rất giống của mẹ cất lên: “Cái thằng đáng chết này, hiếm hoi lắm mới về nhà một

lần, ban ngày ban mặt mà nói mớ gì đấy, lại còn dám cắn mẹ?”.

Trình Tranh giật bắn lên, trông thấy Chương Tấn Nhân đang trợn mắt trừng trừng,

nhéo tai anh đừng ngay trước giường, ở bên mình nào thấy đâu Tô Vận Cẩm nữa.

Anh giật mình hừ một tiếng hất ngay tay mẹ ra, kéo chăn lên che kín thân mình

đang trần trụi, mặt đỏ bừng bừng cự nự: “Làm gì có cái kiểu không gõ cửa đã

xông vào phòng?”.

Chương Tấn Nhân cười giễu: “ Cửa sắp dỡ cả ra rồi con còn chẳng biết, ha ha,

lại còn che, người con mẹ chưa nhìn thấy bao giờ chắc. Nói xem nào, đang giữa

ban ngày con một mình ở nhà lột sạch quần áo nằm ngủ là sao?”.

Trình Tranh đến lúc này mới yên tâm, xem ra mẹ vẫn chưa nhìn thấy Tô Vận Cẩm,

thế thì anh chàng mặc kệ, chứ mẹ mà bắt gặp tình cảnh này, không biết sượng

sùng đến cỡ nào nữa.

“Con nóng nên mới cởi quần áo mà mẹ phải để ý hay sao?” Anh không có gì phải lo

lắng nữa, bắt đầu tỏ ra ngạo ngược.

Chương Tấn Nhân bĩu môi đi ra ngoài, “Đang giữa mùa đông, có nóng cũng chẳng

cần phải trần như nhộng mà ngủ thế chứ”.

Trình Tranh vừa mặc quần áo vừa xem giờ, anh đã ngủ khoảng ba tiếng đồng hồ, cô

đi đâu nhỉ? Nếu có về nhà thì tại sao không nói gì đã đi ngay thế? Lúc cài khuy

áo anh cảm thấy trên mình dường như thiếu thứ gì đó, cúi đầu xuống, chiếc hoa

tai hải lam ngọc ở bên anh suốt bốn năm trời đã không thấy tăm hơi đâu cả.

Tô Vận Cẩm quay về nhà, hậu sự của mẹ coi như dàn xếp ổn thoả, thân bằng cố hữu

của nhà cô không nhiều, nhưng người đã đi mất rồi, đông đúc nhộn nhịp hay không

cũng nào có khác biệt gì.

Dượng bảo Tô Vận Cẩm không khoẻ thì cứ nghỉ ngơi đi đã, những việc khác để

dượng lo liệu. Dượng nói đúng, cô thật đã mệt rã rời.

Trước hôm tiễn đưa linh cữu một ngày, cô nhớ ra có một vài việc phải bàn bạc

với dượng. Dượng đang gọi điện trong bếp, Tô Vận Cẩm đi đôi dép lê dùng trong

nhà, bước đến cửa nhà bếp, dượng vẫn không phát hiện ra.

Dượng vốn là một người bộc trực chất phác, bình thường dượng nói chuyện điện

thoại trong bếp, Tô Vận Cẩm ngoài phòng khách cũng có thể bập bõm nghe được tám

phần, lúc này dượng hạ thấp giọng, nép vào trong góc, Tô Vận Cẩm không thể

không cảm thấy kì lạ.

“ … Phải rồi, cơ bản là đã dàn xếp đâu ra đấy rồi … Đâu có, vẫn phải cảm ơn

cháu… Bệnh viện … May nhờ có cháu …Con bé khoẻ rồi … Nó không biết … Con bé này

vốn ương ngạnh lắm …”.

Tô Vận Cẩm rón rén quay trở về phòng mình. Cô biết