
rõ đó là điện thoại của ai
gọi đến, bao nhiêu năm rồi, cô dường như vẫn luôn ở vào vai của người cần đến
anh đỡ đần. Anh giúp cô, nhưng lại chẳng dám để cô biết.
Cô rót cho mình một cốc nước, nhấp một ngụm, vị đắng đót thoang thoảng xen lẫn
với ngọt lành. Cô sẽ không nói với Trình Tranh, thực ra hôm ấy trong bệnh viện,
cô đã từng vô ý trông thấy anh vội vã bước ra từ phòng bệnh khoa ung bướu, sau
đó ngay buổi chiều hôm ấy, bác sĩ chủ nhiệm mang tới tin tức có thể chuyển vào
phòng bệnh một người nằm. Anh vờ như không có chuyện gì, cô cũng chẳng khơi ra.
Thì ra cảm giác có một bờ vai để tựa vào là như thế này đây. Cô đã từng ngỡ
rằng bản thân mình có thể chẳng cần đến ai, nhưng đến giờ mới hiểu ra, một
người con gái, chống đỡ càng lâu càng mỏi mệt rã rời, việc gì phải vì chút kiêu
hãnh vô vị mà từ bỏ những chăm chút quan tâm mà cô ta đáng được đón nhận? Anh
không hề bố thì cho cô , anh yêu thương cô. Trước mặt một số người, cô chẳng
cần phải tỏ ra kiên cường.
Cô cuối cùng cũng đã có thể thanh thản.
Buổi tối, dượng gọi Tô Vận Cẩm ra phòng khách. Lúc mẹ còn sống, quan hệ giữa bố
dượng và con gái tuy rằng trên kính dưới nhường, nhưng trước sau vẫn luôn có
ngăn cách.
Dượng đẩy một chiếc trap nhỏ ra trước mặt cô, bảo: “Vận Cẩm, dượng biết trong
lòng con từ xưa tới giờ chua từng coi dượng là bố con, nhưng dượng vẫn luôn hy
vọng rằng con là con gái ruột của ta. Giờ mẹ con không còn nữa, đây là chút ít
di vật mà mẹ con để lại, đúng lý là giao cho con giữ gìn. Căn nhà mua giá ứu
đãi từ hồi bố con còn sống, mẹ con mãi vẫn không nỡ bán đi, mấy năm trước, bà
ấy chuyển hộ khẩu nhà đó sang tên cho con, nó là của con, coi như là một chút
quà kỷ niệm mà bố mẹ con để lại cho con nhé”.
Tô Vận Cẩm lặng lẽ mở trap ra, bên trong là một ít giấy tờ kiểu hợp đồng nhà
đất, đôi bong tai ngày thường mẹ vẫn đeo, hai cuốn sổ tiết kiệm, tiền trong đó
chẳng được bao nhiêu, tất thảy có vài nghìn đồng, nhiều nhất là những tấm ảnh
cũ, có những tấm chụp chung hồi bố còn sống, còn có những tấm ảnh chụp cô từ
nhỏ xíu đến lúc lớn lên, những bức ảnh ấy phần nhiều đã ố vàng, bị xoa mặt
nhiều đến mức đôi chỗ nức nẻ, đây đã là tất thảy những gì thuộc về mẹ.
Tô Vận Cẩm không khóc, cô lấy tay vuốt nhẹ những tấm ảnh cũ ấy, dường như trên
đó vẫn còn hơi ấm bàn tay mẹ.
“Dượng biết không, trước đây con đã từng hận dượng, biết rõ là về sau mẹ con
chung sống với dượng là lựa chọn đúng đắn, thế nhưng con vẫn chẳng thể quên bố
con, con oán giận dượng đã chia lìa tình yêu thương vốn chỉ thuộc về con và bố
con, và cũng bắt đầu cố ý lạnh nhạt với mẹ con… Con không phải là đứa con gái
tốt, cũng chẳng có cách nào gọi dượng một tiếng “cha” chính đáng, nhưng có một
câu vẫn nên nói ra: Mấy năm nay, may mà có dượng. Mẹ con dù còn hay đã mất,
dượng vẫn là người thân của con.”
Tô Vận Cẩm nói dứt lời, người đàn ông đã sống hơn nửa đời người mắt nhòa lệ
ngay trước mặt cô.
Hậu sự của mẹ đã lo liệu xong xuôi, Tô Vận Cẩm quay
trở về ngôi nhà dưới quê một chuyến, đây cũng chính là nơi bố vào quân ngũ rồi
gặp gỡ và yêu mẹ. Tô Vận Cẩm đặt chân qua mỗi tấc đất, cơ hồ đều có thể tưởng
tượng ra mẹ và bố cô đã từng đi qua nơi này. Bố mẹ cuối cùng đã được đoàn tụ
trên trời cao kia rồi.
Ở quê vẫn còn họ hàng bên phía mẹ cô. Tô Vận Cẩm lần này ghé ở nhà cậu họ, tuy
là thân thích xa xôi, nhưng cả nhà, trong đó có cả mợ, cũng đều đối xử với cô
rất nhiệt tình, cũng chẳng kiêng kị gì việc cô đang có trở. Tô Vận Cẩm ở đó mấy
ngày, hôm nào cũng ngủ nướng đã đời, chú họ đi xa vừa về nhà là liền so chiêu
cao thấp trên bàn cờ với cô cháu ngay. Trong ấn tượng của mình, hai mươi tám
năm nay Vận Cẩm chưa từng trải qua những ngày nhàn tản thảnh thơi như thế bao
giờ.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cô đem một chiếc ghế nằm ra sân phơi ngũ cốc, ánh
nắng giữa tiết đông trải trên thân mình đầy thư thái, một cuốn tiểu thuyết ái
tình tìm thấy trên giường của cô em họ làm thuê ở Quảng Đông mang về đọc được
một nửa, chút ý vị mỏi mệt đã len lỏi dâng lên. Tô Vận Cẩm úp cuốn sách lên
bụng, trễ nải khép mắt lại. Trong tiểu thuyết, nhân vật nam giàu có muôn đời
vẫn luôn có một bà mẹ nghiệt ngã, đẩy một đống tiền ra trước mặt nhân vật nữ
đang có bầu, bảo: “Cô chẳng phải là vì cái này hay sao? Tiền nay cho cô, buông
tha con tôi ra”.
Hôm ấy cô nhỏm dậy bên mình Trình Tranh, thu vén gọn gàng lại mình và cả buồng
ngủ, phòng bếp đang bày bừa, vừa bước ra khỏi cửa chưa được bao xa, đã đụng
ngay Chương Tấn Nhân vừa mới về nhà, giống y hệt như trong tiểu thuyết, Chương
Tấn Nhân cũng mời cô lên xe mình để “trò chuyện” mấy câu.
Ngay từ câu đầu tiên, bà đã nói: “Vận Cẩm, ta đã từng nghĩ là con sẽ trở thành
con dâu ta…”
Thực ra trong suốt quá trình diễn ra cuộc đối thoại ấy, Tô Vận Cẩm đều im lặng.
Chương Tấn Nhân cũng không hùng hổ dồn ép, nề nếp gia giáo cẩn thận khiến một
vài chủ đề bà chỉ chạm tới là dừng, vô cùng chú ý đến cảm nhận của Tô Vận Cẩm.
Thế nhưng Tô Vận Cẩm biết, chuyện lằng nhằng cũ giữa cô và Từ Chí Hằng, cả việc
cô không thể có con, ngư