
hừa nhận rằng anh ta là một đối tượng rất
đáng để qua lại.
Bác sĩ Ngô đã có một lần kết hôn, có điều người vợ năm ngoái đã qua đời vì một
tai nạn bất ngờ, cho dù là vậy, dựa vào những điều kiện của anh ta thì chẳng
phải lo không tìm ra nổi một nửa khác ổn thỏa. Tô Vận Cẩm với anh ra tuổi tác
tương đương, ngoại hình, khí chất đều ổn, về mặt sự nghiệp cũng hoàn toàn có
thể sánh đôi với anh ta, quan trọng nhất là tính cách trầm tĩnh, nho nhã, tuy
rằng đôi ba khoảng khắc mặt cúi mày chau, trong mắt ẩn giấu quá vãng, nhưng đến
cái tuổi này rồi, ai còn là một tờ giấy trắng nữa?
Bác sĩ Ngô học y nhiều năm, đối với việc này coi rất nhẹ, cái anh cần chẳng qua
là một người bầu bạn thắm thiết keo sơn, điểm này với Tô Vận Cẩm không nói
trước mà trùng hợp. Hai người gặp nhau rồi, cũng có vài lần ra ngoài dùng bữa
tiêng tư, cảm giác của đôi bên đều rất ổn. Người ta lúc còn trẻ trung thì theo
đuổi thứ tình yêu cuồng say, cuối cùng phát hiện ra, nam nữ với nhau chẳng qua
là vậy, không gì ngoài việc lúc cô đơn muốn một người bầu bạn, khi mệt nhọc có
người đưa anh một ly nước, cũng hệt như Tô Vận Cẩm và bác sĩ Ngô, tuy chẳng đến
mức yêu nồng thắm, nhưng nếu cứ êm đềm chung sống như vậy, ai có thể nói đấy
không phải tình cảm?
Trong một tháng, quan hệ với bác sĩ Ngô dần dần tiến triển tích cực. Tô Vận Cẩm
rất hiếm khi nhìn thấy Trình Tranh, đến cả xe của anh cũng lâu không trông thấy
trong bãi đỗ. Có một, hai lần gặp mặt, anh dửng dưng như thể người qua đường.
Ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh an lành theo phong tục Tây phương. Mấy năm trở
lại đây, không khí lễ tết phương Tây ở Trung Quốc càng ngày càng đậm đà. Thực
ra không cần phải quá câu nệ ý nghĩa tôn giáo ẩn sau lễ Giáng sinh, con người
hiện đại cần lễ tết, cần có những ngày như thế này để họ có thể đàng hoàng
chính đáng mà tụ họp, chúc tụng, mở lòng với nhau, những người đang hẹn hò càng
cần hơn nữa.
Hôm ấy cũng vừa đúng ngày kỉ niệm một tháng quen biết của Tô Vận Cẩm và bác sĩ
Ngô, hai người hẹn hò cùng tận hưởng một bữa tối vui vẻ, mỗi người tự kể những
chuyện thú vị về công việc, cuộc sống của mình, rất nhiều quan điểm chẳng nói
trước mà gặp nhau, chuyện trò rôm rả. Ăn xong, lại cùng nhay ra rạp xem phim,
Giáng sinh là thời điểm các hãng phim phải ganh đua nhau, rợp trời kín đất đầu
là Hoàng Kim Giáp , hai
người họ không hẹn mà đồng lòng chọn Thương Thành. Bộ
phim rất lôi cuốn, tình yêu, hoài nghi, giết chóc đan cài vào nhau, khoảng thời
gian chín mươi phút trôi qua thật nhanh, hai người cùng bước ra khỏi rạp, buổi
tối nay không đến nỗi uổng phí.
Bác sĩ Ngô cười bảo: “Chẳng mấy khi thấy em xem cái gì chăm chú thế”.
Tô Vận Cẩm đáp: “Em không ngờ đến một kết cục như thế”.
“Không ngờ là Lương Triều Vỹ sẽ chết?”.
“Không phải, em không ngờ là anh ta lại yêu đối phương đến vậy”.
Kết thúc bộ phim, ánh mắt của Từ Tịnh Lôi khiến Tô Vận Cẩm rùng mình: “Anh chưa
từng yêu em...”, người đàn bà tên gọi Kim Thục Trân trong phim đến phút cuối đã
nhìn chồng thốt lên câu ấy. Không phải trách hỏi, mà là một lời trần thuật tan
nát cõi lòng.
Điều mà người chồng do Lương Triều Vỹ sắm vai hồi đáp cho cô là một viên đạn
nhằm thẳng giữa hai chân mày.
Tô Vận Cẩm khẽ run rẩy trong cơn gió.
“Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành”, bác sĩ Ngô điềm đạm nói.
“Vận Cẩm, em lạnh lắm sao?” Anh ta cởi chiếc áo khoác dạ mỏng của mình, choàng
lên vai cô.
Hôm nay cô không đi xe, anh ra đánh chiếc Lexus của mình đưa cô về nhà. Trên
đoạn đường từ rạp chiếu bóng về đến nhà cô, có thể nhìn thấy buổi đêm ở thánh
phố này nơi nơi giăng đèn kết hoa, một bầu không khí náo nức vui vẻ.
Anh ta chạy xe vào phía dưới khu nhà, xuống xe tiễn cô. Tô Vận Cẩm gỡ chiếc áo
khoác của anh ta xuống, đưa vào tay anh ta. Tối nau cô mặc không ít áo, vậy mà
vẫn cảm thấy lạnh, rất ít khi như lúc này đây, cảm thấy cần một người để nương
tựa.
“Tạm biệt, tối nay em rất vui”, cô mỉm cười chào tạm biệt anh ta, quay người đi
vào trong, mỗi bước đi, cô đều cảm thấy nỗi trống vắng trong tim đang dần dần
gặm nhấm cô. Hãy giữ em lại, đừng bỏ mặc em một mình.
“Vận Cẩm...”, anh ta gọi giật cô lại.
Cô quay lại, dâng lên nỗi xúc động chực trào nước mắt. Anh ta vẫn đứng nguyên
một chỗ cũ phía xa xa, cất lời: “Lúc mỉm cười rất giống một người...”
Cô ta là ai? Người vợ đã chết của anh ra? Tô Vận Cẩm không muốn hỏi, điều này
chẳng liên quan gì tới cô.
“Đêm lạnh đấy, em lên đi, cẩn thận kéo bị cảm lạnh”, bác sĩ Ngô nói. Anh ta
bước lại, cúi đầu đặt môi lên trán cô, đây là lần đầu tiên anh ta hôn cô, đôi
môi anh ra lạnh lẽo nhưng mềm mại. Anh ta yêu người đàn bà khi mỉm cười rất
giống cô chăng? Dù có yêu, chẳng phải anh ta cũng hệt như cô, đang tiếp tục tìm
kiếm một đối tượng để kết hôn đó sao? Anh ta giống hệt cô, bản chất đều là kẻ
lạnh lùng.
Tô Vận Cẩm từ biệt vòng tay anh ra, tiếp tục bước về phía trước, trong khoảnh
khắc quay người, bên tai vọng lại âm thanh đì đùng của pháo hoa, không gian ở
phía không xa rực lên lung linh như mộng. Bao nhiêu năm trước, c