
ệnh tình của mình
nghiêm trọng đến mức nào
Có đôi khi Vận Cẩm thấy thật ngưỡng mộ những nhân vật chính trên phim truyền
hình, bị tổn thương về tình cảm, thản nhiên quyết liệt ra đi, lang bạt khắp nơi,
sau bao năm trở lại chốn xưa, tất thảy đã trở nên mới mẻ. Thế nhưng cô lại
chẳng phải là nhân vật nữ chính trong phim truyền hình, mà trong đời thực muốn
phiêu du đất trời thì phải có chút vốn lận lưng, hầu hết mọi người bình thường
hệt như cô, vấp phải trắc trở, vẫy vùng lầy lội một phen, rồi lại bò dậy từ
chính chốn cũ, vuốt sạch mặt mũi, rồi lại kéo lê một chân tiến về phía trước.
Nếu đã không chết, thì phải sống cho tử tế, cô muốn có cơm ăn, có nhà ở, muốn
chu cấp cho gia đình thì không có tư cách gì mà đắm chìm trong đau khổ.
Mấy năm nay, trong công ty dần dà đã có người biết đến Tô Vận Cẩm ở phòng
marketing, cô gái nhìn có vẻ mong manh yếu đuối, bình thường rất kiệm lời, với
những việc không liên can đến mình thì chẳng nói nửa câu, thế nhưng công việc
giao vào tay cô, bất kể là ai cũng có thể hoàn toàn yên lòng, bởi vì cô luôn
giải quyết hết sức chỉn chu hiệu quả. Cùng một việc, anh cho cô ất thời hạn nửa
tháng, cô có thể thực hiện rất cẩn thận tinh tế, nhưng nếu chỉ cho cô vỏn vẹn
nửa ngày, cô vẫn thục mạng hoàn thành đúng hẹn, nhìn sơ sơ người ta cũng không
thể phát hiện ra sai sót gì. Trên bàn rượu luôn có những khách hàng cố tình
chọc ghẹo cô gái trẻ sang sủa ưa nhìn này, đặt một cốc rượu to mạnh trước mặt
cô, chỉ chờ cô nhõng nhẽo đầu hàng, thế nhưng cô không hề rầm rĩ, chỉ đứng dậy
lặng lẽ uống cạn không chừa một giọt, có say cũng cắn răng trụ về tận nhà, có
nôn mửa đến long trời lở đất cũng không ai thấy bao giờ. Hiếm có người phụ nữ
nào như thế này, dưới vẻ bình tĩnh mềm yếu ẩn giấu cả một khối sức mạnh quật
cường; ba bốn năm trở lại đây chức vụ của cô cứ thế cao lên, từ một nhân viên
quèn ở bộ phận hoạch định chiến lược phòng marketing lên đến chức phụ trách dự
án, phó phòng kế hoạch, trợ lý giám đốc marketing, phó giám đốc marketing, vững
vàng ở cấp lãnh đạo bậc trung của công ty. Tuy cô trẻ tuổi, lại là phụ nữ chưa
lập gia đình, thế nhưng không ai có thể hoài nghi thành tích và nỗ lực của cô.
Hai mươi lăm tuổi, cô cuối cùng cũng đã cố gắng mua được một căn nhà của riêng
mình giữa cái thành phố nhà đất đắt đỏ này, hai mươi bảy tuổi, đã sở hữu một
chiếc xe Toyota. Dượng từ lâu đã
bỏ công việc ở xưởng may mặc kia, nhờ vào một khoản tiền của Vận Cẩm, hùn vốn
với người ta mở chung một quán ăn trên huyện, chịu thương chịu khó thức khuya
dậy sớm ít nhiều, cũng đủ qua ngày, ở bên mẹ cô, cuộc sống tạm coi là yên ổn;
em gái đỗ vào đại học, Tô Vận Cẩm cũng hết lòng chu cấp tiền nong. Hết thảy mọi
sự đều như cô mong ước, một con người nhỏ bé vô danh cố quẫy đạp được đến ngày
hôm nay, dù ít nhiều gì cũng nên biết đủ. Tô Vận Cẩm không phải người tham lam,
cô rất trân trọng tất cả những gì mình có được lúc này, có điều con tim thiếu
vắng một mảnh nào đó, bản thân cô không hề phát hiện ra, chỉ biết cả lúc vui
mừng nhất trong lòng vẫn cứ thấy quạnh hiu, nửa đêm tỉnh giấc trống vắng khôn
cùng. Cô chẳng thể nào bù đắp cho nổi.
Buổi sang hôm sau đến công ty làm việc, trên bàn đã
ngồn ngộn bao nhiêu là công việc, khiến cô chẳng dư sức cho những than thở vô
tích sự. Giờ vào làm đã qua mất hơn ba mươi phút, cô nàng nhân viên tên Lục Lộ
vừa mới vào làm hớt hải như ngồi nhầm đống lửa xông vào phòng làm việc chính
của bộ phận marketing, vừa ngay đụng phải Tô Vận Cẩm đang tự đi lấy cho mình
cốc nước. Tô Vận Cẩm nhìn cô ta một cái, không nói năng gì, Lục Lộ tự thấy chột
dạ, vội vàn khom lưng cúi đầu nhanh nhảu chậy vào chỗ mình ngồi ngoan.
Tô Vận Cẩm trở vào phòng làm việc, ngắm nhìn Lục Lộ qua tấm kính chạy sát xuống
sàn, cô gái nhỏ trẻ trung bay bổng, tốt nghiệp đại học chưa đầy một năm, chắc
là tối hôm qua chơi bời quá độ hoặc giả sang nay oằn oại ngủ nướng, trong tháng
này đây đã là lần thứ hai đi làm muộn. Tô Vận Cẩm không phải một bà sếp khắt
khe, cô rất ít khi trách mằng hay can thiệp vào cấp dưới, đa phần các lần đều
chỉ giữ im lặng, nhưng ai cần cù phấn đấu, ai biếng nhác qua loa, ai đúng ai
sai cô đều nhìn thấy, đều ghi nhớ trong lòng, về mặt thưởng phạt cũng có quyết
định của riêng mình. Có điều đối với người lạ lung kiểu nhanh nhảu cổ quái như
cô gái Lục Lộ này thì Tô Vận Cẩm cũng vô thức dành cho thêm ít nhiều phần khoan
dung, chỉ cần đừng gây ra tai họa gì nghiêm trọng, còn dăm ba lỗi vặt này khác
cô cũng chỉ nhắm mắt bỏ qua, bởi cô ngưỡng mộ kiểu tuổi trẻ vô tư chẳng nghĩ
ngợi nhiều của Lục Lộ. Cô cũng từng có những năm tháng hoa niên như thế này,
nhưng Tô Vận Cẩm khi ấy ra sao chứ? Nhạy cảm, tăm tối, đơn độc, cô cũng không
biết ngày ấy tại sao mình lại có thể khó chịu đến thế, đến cả một cuộc tình như
thế cũng chẳng thê thay đổi thói tự ti của cô, thế nên cô đã đánh mất nó rồi.
Phải chăng là theo tuổi tác mỗi ngày một nhiều thêm, những thở than vô vị cũng
càng lúc càng chất chồng? Tô Vận Cẩm đưa ngón tay lên day day thái dương, có lẽ
là