
u”
Tô Vận Cẩm khẽ mỉm cười: “Bây giờ mà nói chúc mừng thì có phải là rất giả tạo
không?”.
Thẩm Cư An thản nhiên nói: “Anh có nên tỏ ra ngại ngùng thêm chút không, thế
mới phù hợp với mối quan hệ hiện giờ của chúng ta”.
Tô Vận Cẩm lại bật cười: “Nhận được thiếp mời đám cưới của người yêu cũ, thế
nào cũng nên than thở một chút mới phải”.
“Quả thật nhiều việc trên đời này thật kỳ lạ”. Giọng anh vẫn cứ ấm áp ôn tồn
hệt như ngày xưa.
“Bất kể thế nào cũng phải nói một câu chúc mừng, thật đấy, Cư An, chúc anh với
Chương Việt hạnh phúc.”. Lúc Tô Vận Cẩm ngẩng đầu lên, trên gương mặt hiện vẻ
chúc phúc thành thực
“Cảm ơn em.” Thẩm Cư An cười điềm đạm, khẽ xoay xoay ly nước lạnh trước mặt
mình.
Tô Vận Cẩm giở ra xem bức thiệp in ảnh cưới của Thẩm Cư An với Chương Việt. Tấm
thiếp đẹp đẽ màu hồng nhạt, thiết kế giản dị phóng khoáng, lại không mất đi
phẩm vị, có thể thấy được là chủ nhân của nó đã bỏ rất nhiều tâm sức.
“Chắc là Chương Việt thiết kế nhỉ, con mắt của chị ấy trước nay vẫn rất ổn. Anh
thật may mắn, Chương Việt là cô người yêu tốt hiếm có đấy.” Tô Vận Cẩm nói
những lời này là thật lòng. Chương Việt tuy là tiểu thư con nhà giàu có, nhưng
tính cách thẳng thắn khoáng đạt, lại là một người con gái nhanh nhẹn tinh tế
khó sánh, ai có được cô ắt hẳn đều phải thấy vui mừng may mắn.
“Em nói đúng, cô ấy quả thật rất ổn.”, Thẩm Cư An chăm chú nhìn vào ly nước
lạnh của mình, thời tiết này, những người gọi một ly nước lạnh làm đồ uống quả
thực không nhiều. “Thực ra… cứ cho là cô ấy không ổn đến thế thì cũng có sao.”
Giọng của anh vẫn điềm đạm như thế.
Trong mắt Tô Vận Cẩm lóe lên một tia kinh ngạc.
Thẩm Cư An cười cười bảo: “Người anh lấy là một cô gái tên “Chương Việt”, cô ấy
có cái họ thế này, có một người bố thế này, thế là đủ rồi, những cái còn lại
chẳng có gì ghê gớm hết”.
“Tại sao lại nói ra những lời này với em?” Tô Vận Cẩm đột nhiên phát hiện ra
bản thân mình làm cách nào cũng không nặn ra nổi một nụ cười, Thẩm Cư An vẫn
mang dáng vẻ tuấn tú nho nhã như xưa, con người ôn hòa tựa gió xuân ấm áp như
thế này, vậy mà lời từ miệng nói ra lại lạnh lẽo hơn cả nước đá. “Em có một
người bạn thân rất thích nói một câu, cầu nhân được nhân, vậy là hạnh phúc. Lựa
chọn của anh em không đưa ra bình luận gì cả, thế nhưng, anh đừng làm tổn
thương chị ấy”.
“Chẳng có ai đáng bị tổn thương cả”, anh chậm rãi uống một hớp nước, như thể
hoàn toàn không cảm thấy vị lạnh. “Tin anh đi, hồi trước anh đã từng nói với em
rồi, anh luôn biết rất rõ cái mình muốn là gì, Chương Việt cũng vậy. Anh mang
đến cho cô ấy một người đàn ông mà cô ấy mong muốn, một mối tình mà cô ấy chờ
đợi, cô ấy mang đến cho anh những thành tựu mà anh khao khát bấy nay, điều này
đối với cả hai người bọn anh mà nói, chẳng phải cũng là cầu nhân được nhân đấy
sao?”
Tô Vận Cẩm không tranh cãi với anh, cô nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới một câu trong
Hồng Lâu Mộng: Dù không tình gì người cũng cảm. Ai có thể cự tuyệt nụ cười ấm
áp của một người con trai như thế, lúc này cô cảm thấy tính khí trẻ con của
Trình Tranh thực ra cũng không đến nỗi khó chịu đựng đến vậy.
“Tại sao lại phải kể với em những thứ này?”, Tô Vận Cẩm lặng lẽ thở dài.
“Đừng hiểu lầm, Vận Cẩm, anh không muốn cứu vãn cái gì hết. Anh nói với em
những điều này vì anh cảm thấy trò chuyện cùng em rất dễ chịu, xét từ phương
diện nào đó chúng mình rất giống nhau, đây có lẽ cũng là một nguyên nhân khiến
anh luôn bị em thu hút.”
Tô Vận Cẩm đưa tay khẽ chạm vào bóng nắng in trên phiến cửa kính ngay bên cạnh,
hồi lâu mới đáp lời: “Anh sai rồi, Cư An, chúng ta không hề giống nhau”.
“Thật sao?” anh mỉm cười, ý vị sâu xa.
Buổi chiều hôm ấy Tô Vận Cẩm về đến nhà, ánh mắt nhìn Trình Tranh cũng tự nhiên
dịu dàng hơn nhiều, hai người vì thế càng thêm ngọt ngào, qua cơn ân ái nồng
nàn, Tô Vận Cẩm đang mơ màng thiếp đi trong vòng tay Trình Tranh, bỗng nhiên
cảm thấy một cơn mát lạnh ở tai, bất giác đưa tay lên rờ, thì ra là chiếc hoa
tai.
Cô nửa tựa mình vào đầu giường, gỡ xuống xem kỹ. Hóa ra là đợt trước, lúc hai
người dạo phố qua một tủ bày trang sức, cô vô tình nhìn thấy đôi hoa tai này,
bày ở một góc không lấy gì làm bắt mắt lắm, phần bông tai là một chấm nhỏ màu
xanh nhạt. Khi đó Trình Tranh thấy cô hứng thú, liền vội vàng bảo nhân viên ở
quầy lấy ra. Hoa tai này làm bằng bạch kim, phía trên khảm một hạt hải lam ngọc
nhỏ hình giọt nước, nhìn vào cực kỳ thanh nhã sang trọng. Hải lam ngọc vốn chẳng
phải thứ gì đắt đỏ cho cam, có điều hai hạt lam ngọc khảm trên đôi hoa tai này
thì độ tinh khiết cực cao, sắc u lam tựa như giọt lệ mỹ nhân ngư, gia công tinh
xảo, lại làm ra từ bàn tay nghệ nhân nổi tiếng, thế nên Tô Vận Cẩm xem giá tiền
trên nhãn hàng, vội vã bỏ xuống. Trình Tranh thì cứ nằng nặc mua bằng được, anh
vẫn luôn muốn tặng cô đồ trang sức, tiếc rằng đối với mấy thứ đồ này cô chẳng
mấy hứng thú, hiếm khi thấy cô thích đến thế, anh làm sao có thể bỏ qua.
Tô Vận Cẩm thấy anh khăng khăng, liền bày ra kế hoãn binh, chỉ bảo rằng: “Muốn
mua cũng được thôi,