
ăm tụm ba chọn ngồi chung lại. Đằng nào thì Tô Vận Cẩm
cũng tự biết là mình không có quan hệ đặc biệt thân thiết với ai trong lớp, bèn
để mặc các bạn chọn vị trí, đợi sau khi hầu hết mọi người đã ngồi đâu ra đấy,
cô mới chọn bừa một chỗ trống ngồi vào.
Lúc ấy số chỗ ngồi cho cô lựa chọn cũng đã chẳng còn
là bao, có vẻ đều ở dãy sau hết cả. Tô Vận Cẩm không thích túm tụm với những
người quá ồn ào, liền ra ngồi cạnh Tống Minh. Tống Minh là một cầu nam sinh nhỏ
bé, cận thị nặng, trình độ Tiếng Anh trong lớp Tự Nhiên thuộc loại cao hiếm
thấy, tính tình hướng nội, không mấy nhiều lời, có một người bạn cùng bàn như
thế này, giữ tai sạch sẽ cũng là việc có thể đảm bảo được.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tô Vận Cẩm cũng phát hiện ra
người ngồi đằng sau cô chính là “nguyên cớ” khiến cho đám nữ sinh buổi tối canh
đúng giờ chờ xem bản tin thể thao. Cô có đôi chút kinh ngạc, không hiểu tại sao
trong số những cô bạn vẫn luôn thích thú vây quanh cậu ta không có lấy một
người ra đây ngồi. Có điều việc này cũng chẳng can hệ gì tới cô. Cô chỉ biết
rằng, bên cạnh Trình Tranh tuy vẫn hay có các bạn gái rì rầm trò chuyện, nhưng
cậu ta lại vốn không phải một người ồn ào. Chí ít nhìn từ góc độ của nhiều
người thì cậu ta có thể coi là biết động tĩnh hợp lúc, trên sân vận động thì
xông pha hơn người, lúc học hành cũng yên lặng, thành tích nổi trội, tuy cũng
có đôi chút làm cao kiểu học sinh xuất sắc, nhưng về cơ bản thuộc týp người mà
bạn không làm phiền cậu ta, cậu ta tuyệt đối không phiền đến bạn.
Dựa vào những suy nghĩ ấy, Tô Vận Cẩm mới an tâm an
tọa ở chỗ này. Lúc cô vừa mới thu xếp đồ đạc ngồi xuống, còn im im thăm dò phản
ứng của những người xung quanh, Tống Minh chỉ liếc cô một cái, không nói năng
gì, kẻ ngồi phía sau cô thì chẳng ngẩng đầu lên, căn bản là không đếm xỉa đến
sự tồn tại của cô. Thế này lại hay, cô thở phào nhẹ nhõm, yên tâm lôi từ đống
giáo trình ra cuốn sách muốn tìm.
Lúc ấy, từ phía không xa vang lên giọng nói của một
nam sinh khác: “A Tranh, nhìn thấy chưa, có đứa con gái toạ phía trước cậu kìa,
chẳng phải là cậu không cho phép nữ sinh ngồi ở trước mặt cậu hay sao?”.
Tô Vận Cẩm không rõ đầu đuôi ngoái nhìn về phía giọng
nói, người lên tiếng là Chu Tử Dực, một trong mấy đồng đảng cốt cán của Trình
Tranh. Còn chưa hoàn toàn tiêu hoá hết câu nói của Chu Tử Dực, cô đã nghe thấy
Trình Tranh, ở ngay đằng sau mình, vùi đầu giữa sách vở mà phun ra một câu:
“Con nhỏ đó mà được tính là nữ sinh á? Chả thấy gì sất”.
…
Cô quay lại nhìn đăm đăm vào Trình Tranh, vừa lúc cậu
ta không biết vô tình hay cố ý ngẩng đầu lên liếc cô một cái, Tô vận Cẩm mới
xác định được “cái con nhỏ” đó trong miệng cậu ta chính là mình.
Đây mà là lời thốt ra từ miệng của một học sinh chăm
ngoan trong mắt mọi người ư? Tô Vận Cẩm cảm thấy vô cùng khó hiểu, hoàn toàn
không tài nào nhớ ra một người lặng lẽ như mình có khi nào đã từng đắc tội với
cậu nam sinh chưa từng trò chuyện cùng mấy câu này.
“Cậu nói thế là ý gì?” Cô quay người lại đối diện với
cậu ta.
“Cái gì “là ý gì”?” Cậu ta ngẩng đầu lên làm mặt vô
tội.
“Cậu nói ai không được coi là nữ sinh?”
“Là cậu đấy, thế nào, cần kiểm chứng hay sao?”
Nghe câu nói của Trình Tranh, mấy cậu nam sinh rộ lên
cười khả ố.
Tô Vận Cẩm lửa giận bừng bừng, lần đầu tiên phát hiện
ra rằng vẻ bề ngoài với bản chất của một con người hoá ra lại có thể khác biệt
ghê gớm như thế. Cái bộ mặt tử tế đó vào lúc này đây lại khiến cho người ta căm
ghét đến vậy. Đa phần học sinh trong lớp còn đang sắp xếp chỗ mới đều dõi về
phía bọn họ, vẻ mặt như thể được xem màn kịch hay. Cuộc sống buồn tẻ năm thứ ba
trung học thật quá cần đến những “gia vị” kiểu này, thế nhưng Tô Vận Cẩm lại
không muốn trở thành nhân vật chính trong vở kịch ấy. Cô ghét cảm giác bị thiên
hạ săm soi chế nhạo.
Thôi vậy, cứ coi như bị chó đớp một miếng, cô lạnh
tanh quay người lại, không thèm đếm xỉa đến cậu ta.
“Này, Tô Vận Cẩm …”, có người hình như lại không chấp
nhận lối dàn xếp yên ổn của cô, còn cố tình dùng ngòi bút chọc chọc vào lưng
cô. “Có một câu tôi muốn hỏi cậu. Sao cậu lại tên là Tô Vận Cẩm? Chữ “Vận” này
nghe cứ “Lận đận” thế nào ấy nhỉ?”
Lại một trận cười nữa, Tô Vận Cẩm cảm thấy mình sắp
phát điên. Cô đã quen như một người vô hình trong lớp, hơn thế còn hài lòng với
việc này, lẽ nào càng muốn thoát khỏi việc nào đó, lại sẽ càng dễ đụng phải
việc ấy? Giống hệt như cái trò soi mói mà cô đang phải đối mặt đây.
Cơn giận của Tô Vận Cẩm cuối cùng cũng bị kích lên, cô
đứng phắt dậy, từ trên cao nhìn xuống Trình Tranh, “Cậu có ý gì, tôi đã đắc tội
với cậu lúc nào hay sao?”
Lúc nói ra câu này, tròng mắt của cô đã đỏ hoe, nhưng
vẫn thu hết sức kìm lại vẻ run rẩy trong giọng nói, quyết không để nước mắt
trào ra.
“Thôi chết, A Tranh, cậu chọc “em gái quê” này khóc
mất rồi”. Chu Tử Dực đứng một bên hét lên như thể sợ tình cảnh chưa đủ rối
loạn.
Trình Tranh nghe thấy cũng bật dậy, người hơi ngả về
phía trước, dường như đang dò xét kỹ càng mặt mũi cô, “Cậu khóc thật đấy à?”
Biểu hiện củ