
ương nhiên là chọn ban Tự nhiên rồi, ai mà không
biết chỉ có đám con gái vùi đầu học gạo với lũ học sinh yếu kém không giãy giụa
gì được mới chọn ban Xã hội …”. Cậu thực lòng nghĩ thế, không hề có ý châm chọc
ai hết. Thế nhưng, lời vừa buông ra, cậu chợt trông thấy một nữ sinh cúi đầu
lướt qua chỗ bọn họ đột nhiên ngoảnh mặt lại ở cách đó vài bước, nhìn thằng về
hướng họ đang đứng. Biểu hiện của cô rất đặc biệt, khuôn mặt trắng ngần đỏ lựng
lên lạ lùng, thực là dáng vẻ thanh nhã, bên trong đôi mắt huyền sâu thẳm cơ hồ
có hai ngọn đuốc đang bừng cháy, cả con người cũng vì thế mà trở nên sinh động
không ngờ.
Đây là lần đầu tiên Trình Tranh chăm chú dõi mắt vào
một nữ sinh, cậu nhìn cô, tới nỗi nãy giờ vừa nói câu gì cũng không nhớ. Thế
nhưng ánh mắt của cô lại chẳng dừng lại nơi cậu, chỉ vội vã quay người đi, vẫn
nguyên dáng cúi đầu bước tiếp.
“Này này, con nhỏ vừa rồi là ai thế?” Cậu chàng lay
lay Chu Tử Dực. Chu Tử Dực ngơ ngác không hiểu, nhìn về phía tay cậu chỉ: “Ai
cơ, ai nào cơ?”. Cậu lại hướng mắt về phía cô vừa đi qua, chỉ thấy mấy nam sinh
ồn ào ở lớp bên cạnh, tiếp ngay sau đó vang lên hồi chuông báo vào học đáng
chán.
Đêm hôm ấy, hia ngọn đuốc trong đôi mắt nọ cứ triền
miên thiêu đốt giấc mơ của Trình Tranh nóng bỏng, cậu trằn trọc trở mình, nhưng
khi ngọn lửa dần xa, cậu mới nhận ra rằng bản thân mình chỉ muốn nắm lấy nó
chặt hơn, Nửa đêm từ cơn mơ tỉnh lại, Trình Tranh mới phát hiện ra ở quần mình
có một đám dính ươn ướt lành lạnh, cậu chàng mười bảy tuổi đầu khe khẽ chửi
thề, đi ra giặt sạch, trong lòng vô cùng hoang mang.
Từ lúc ấy trở đi, giờ tan học, Trình Tranh đứng ở hành
lang, bắt đâu vô thức tìm kiếm bóng dáng nọ, thế nhưng tận đến hết năm thứ hai,
cậu vẫn không trông thấy cô đâu cả. Không phải là cậu chưa từng nghĩ đến việc
dò hỏi anh chàng Chu Tử Dực vốn được xưng tụng là “người bạn của chị em”, nhưng
lại sợ Tử Dực cười chê, cuối cùng cũng chẳng có mặt mũi nào lân la. Thêm nữa,
cậu phải miêu tả hình dong với Chu Tử Dực thế nào đây? Cô ấy có gì đặc biệt,
ngoài đôi mắt sáng bừng lên chớp nhoáng? Thế nhưng có bao nhiêu người có mặt ở
đó, vì đâu mọi người đều thấy mà như không, chỉ có cậu như bị điện giật thế
này? Đây là loại từ trường kì quái gì kia chứ? Rõ ràng dáng vẻ cô bình thường
quá đỗi, nhưng biết bao cô gái đã từng lướt qua, có kẻ đã quen, có người xa lạ,
cậu lại có thể biết rõ đến thế rằng không phải là cô.
Tận đến ngày học đầu tiên sau khi phân ban của năm thứ
ba, cậu mới phát hiện ra rằng hoá ra mình và cô gái ấy lại cùng ngồi trong một
lớp học. Thật kì lạ, cậu dường như đang ở giữa biển cả mênh mang kiếm tìm một
lá thuyền, giữa biết bao nhiêu nữ sinh vận cùng một bộ đồng phục mà tìm bóng
cô, không ngờ bấy nay cô chẳng qua là bạn học ngay ở lớp bên cạnh, thế mà trước
lần tương ngộ ấy, cậu chẳng mảy may có một chút ấn tượng nào.
Chẳng mấy chốc, Trình Tranh phát hiện ra rằng , hồi
trước mình chưa từng biết đến có một người như thế, rồi sau cái ngày tương ngộ
hồi năm thứ hai làm cách nào cũng không thể tìm thấy cô cũng là có lí do. Cô
gái này luôn tự thu mình thành một cái bóng xám mờ, mím chặt môi thành thói
quen, mi mắt cụp xuống, hầu như lúc nào cũng lặng lẽ, khép kín, khiến người ta
rất dễ dàng quên bẵng đi sự tồn tại của cô, vả lại cô cũng chẳng nhìn đến sự
tồn tại của người khác, trong đó có cả cậu. Cô chưa từng xuất hiện trong đám nữ
sinh rầm rĩ cổ vũ cậu ở sân bóng; biết bao nhiêu lần cậu cố ý bước qua chỗ ngồi
của cô, đến mái tóc của cô cũng chưa từng vì cậu mà lay động lấy một sợi; có
lúc cậu cố nhẫn nại lắng nghe mấy nữ sinh đến “việt vị” còn không hiểu hăng hái
bàn luận về bóng đá, hi vọng cô sẽ nhìn đến cái đám bàn luận rôm rả bốc giời
này một lần, nhưng trước nay cô chẳng hề ghé mắt.
Trình Tranh không biết tại sao mình lại để ý đến Tô
vận Cẩm tới mức này, nhưng trong lòng thì luôn cự tuyệt việc quan tâm thái quá
tới cô, cô ta là cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một trong số những “em gái quê”
xuất thân thôn ổ như lời bọn Chu Tử Dực. Cô nàng quê kệch, chẳng đến nỗi xinh
đẹp, tính cách không làm người ta ưa thích, vứt ra đường thì dùng kính lúp soi
cũng chẳng thấy đâu. Ngoài cậu ra, còn có ai phát hiện được nét khác biệt của
cô? Tất nhiên, tốt nhất là vĩnh viễn đừng có ai khác nhìn ra nữa.
Một bận mấy nam sinh lại túm tụm bàn luận bí mật, lúc
một cậu đánh giá “bát đại khủng long” trong lớp có vô tình khơi lên: “Thực ra,
tớ thấy Tô Vận Cẩm mà son phấn vào một tẹo thì cũng ưa nhìn lắm đấy”, Trình
Tranh gần như lập tức giãy nảy lên, kịch liệt phản pháo: “Vớ vẩn, đến lợn nái
trang điểm còn đẹp nữa là!”.
Bọn họ đều cho rằng cậu coi Tô Vận Cẩm là thứ cực kì
ngứa mắt, thực ra chỉ riêng bản thân cậu hiểu rõ, cậu không thích những nam
sinh khác bình phẩm này nọ về cô, cũng giống như không thích thứ bảo bối cất
giữ riêng mình bị nhòm trộm vậy.
Thế nên, hằng ngày trong lớp học, Trình Tranh đều vừa
ép bản thân không được để ý đến cô, lại vừa chờ đợi sự chú ý của cô. Tận đến
ngày điều chỉnh chỗ ngồi, cô tần ngần ngồ