
ông đến nỗi tệ. Cô với Tô Vận Cẩm quan hệ cũng sơ sơ, làng nhàng.
Tô Vận Cẩm đã từng tình cờ nghe thấy Mạnh Tuyết – cô
nữ sinh được yêu mến nhất trong lớp - đứng trước mặt một cậu nam sinh buông tay
phân bua kiểu chẳng biết làm thế nào, “Không phải chúng tớ không thích nói
chuyện với mấy bạn gái ở nông thôn, mà thực ra là chẳng có tiếng nói chung,
chẳng lẽ lại bàn luận với bọn họ xem ở nhà có mấy con lợn, mấy mẫu ruộng à?”.
Đúng là chẳng có gì để nói hết, Tô Vận Cẩm nghĩ bụng.
Thế nên cô càng thêm trầm lặng, tuyệt nhiên không còn thấy đâu dáng vẻ linh
hoạt như hồi còn học ở trường huyện.
Đám nam sinh cũng dần dà đủ lông đủ cánh, nhưng những
cậu thiếu niên bồng bột ở lứa tuổi này hoàn toàn chẳng hiểu phong thái quý ông
lịch sự là cái thứ chi, đến cả việc lấy nước lọc vào cốc thôi cũng chành choẹ
trước sau với các bạn gái, càng không cần nói tới chuyện các cậu choai choai ấy
còn tự phát bình bầu ra “bát đại khủng long” của lớp. Hết thảy tám cô nữ sinh,
không chừa một ai, đều bị đem ra “chấm điểm” hết lượt. Có lẽ những anh chàng
trẻ trung lãng mạn trong loại sách truyện dành cho tuổi thanh xuân chỉ có thể
tồn tại trong “giấc mộng giữa ban ngày” của các cô thiếu nữ mà thôi, trong đời
thực sao tìm ra nổi.
Rất nhiều lần, Tô Vận Cẩm đã nhìn vào chiếc áo đồng
phục đã giặt tới mức vừa mỏng vừa lạt màu cùng khuôn mặt nhạt nhẽo của mình
trong tấm gương soi, tự bản thân cũng cảm thấy chuyện nàng Lọ Lem thật quá
hoang đường. Lọ Lem là ai kia chứ, là một cô gái ngoài giàu có ra thì chẳng
thiếu thứ gì, tuy rằng trước khi gặp được hoàng tử cuộc đời có gian nan trắc
trở, nhưng chí ít thì cũng lương thiện đáng yêu, xinh đẹp lay động lòng người.
Còn Tô Vận Cẩm thì sao? Tuy cũng nghèo hệt như vậy, nhưng tính cách khó chịu,
thành tích làng nhàng, chẳng có lấy một nửa điểm hấp dẫn người ta, kể cả hoàng
tử có tình cờ đi qua thì cũng chỉ coi cô là người khách ngang đường mà thôi.
Tô Vận Cẩm cười nhạo mình mấy tiếng, cũng tự giác cắt
đứt luôn chút xao động tuổi thanh xuân.
“Cử động nhẹ nhàng một chút thì cậu chết hay sao?”
Tô Vận Cẩm vừa thả lưng dựa mạnh vào chiếc bàn phía
sau, giọng nói cực kỳ nóng nảy của một cậu nam sinh liền vang lên ngay sau cô.
Biết là hành động vô ý của mình làm ảnh hưởng đến người bạn học ngồi sau, Tô
Vận Cẩm vội vàng duỗi thẳng lưng, không quay đầu lại, hạ thấp giọng nói một
câu: “Xin lỗi”, âm thanh lí nhí chẳng nghe rõ.
Thế nhưng cậu nam sinh ngồi sau lưng cô dường như
không định đến đây là dừng cuộc, cậy ưu thế chiều cao, cậu ta hơi nhổm người
lên, nhắm vào bài tập hoá học ở trên bàn Tô Vận Cẩm, cố ý tỏ vẻ sửng sốt, vỡ lẽ
mà nói, “Tôi đã bảo ắt hẳn là bị kích thích gì đấy, cú nghĩ là thất tình cơ,
hoá ra giải bài không ra đấy ạ”. Vừa nói, cậu chàng vừa nhoai người về phía Tô
Vận Cẩm, “Tôi xem nào, ha, đơn giản thế này mà cậu cũng không biết hả?”.
Tô Vận Cẩm vừa thẹn vừa bực, nhưng vẫn im lặng chẳng
nói gì, chỉ nghiêng người giữ khoảng cách nhất định với cái đầu anh chàng đang
nhoai lên. Con người ở phía sau cô dường như đã sắp sẵn chủ đích, không trêu
chọc cô một trận nên thân thì thề không bỏ cuộc, dùng âm lượng vừa đủ để lôi
kéo bạn bè xung quanh ghé mắt trông vào, rồi tiếp tục cất giọng lành lùng quái
gở: “Tô Vận Cẩm, đầu óc cậu mang đi làm cái gì rồi hởđúng là không phải ngốc
nghếch bình thường nữa, IQ của cậu mà học ban Tự nhiên hả?”.
Thật quá sức chịu đựng! Tô Vận Cẩm như thể bị người ta
dùng gậy thọc vào chỗ đau điếng nhất trong tim, quay phắt lại, mặt đỏ gay, nhìn
chòng chọc vào con người ngồi phía sau, lúc này cậu ta từ tốn thong dong ngồi
trở lại chỗ của mình, ngẩng đầu lên cao bốn mươi lăm độ, khuôn mặt nửa cười nửa
không, cơ hồ chẳng cần lên tiếng mà vẫn đủ khiêu khích cô: “Sao, cậu dám làm gì
nào?”.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì đôi mắt của Tô
Vận Cẩm đã đâm thủng vô số chỗ trên khắp người cậu ta rồi, vết nào vết nấy đều
chí mạng, nhưng cũng chẳng ích gì. Cô lặng lẽ thu chặt nắm đấm buông sau lưng,
cố ép bản thân hít thở sâu, đếm từ một đến bảy, sau đó chầm chậm quay lên, cúi
đầu ra vẻ chăm chú vào bài tập vừa rồi chưa giải xong.
Cậu ta đã đoán trúng, đúng là cô chẳng dám làm gì hết,
cô không cam lòng chỉ vì sinh chuyện cãi cọ với cậu ta mà lôi kéo ánh mắt chú ý
của mọi người xung quanh.
Trình Tranh, gã trai khó ưa này, Tô Vận Cẩm không biết
đã mơ tưởng bao nhiêu lần, trước mặt đông người, tát một phát thật mạnh vào cái
bản mặt khiến cô ghét cay ghét đắng của cậu ta, sau đó nhìn cái vẻ tự cao tự
đại của cậu ta tan tác thành trăm mảnh ngay trước mắt cô.
Ngồi ở dãy trước Trình Tranh là một sai lầm khác mà Tô
Vận Cẩm biết có hối cũng chẳng kịp. Bước vào học kỳ sau của năm thứ ba, thời
gian cần giáo viên giảng trên lớp tương đối ít, chủ yếu là học sinh tự mình
luyện tập làm bài, vậy nên giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi của bọn họ áp dụng hình
thức chia nhóm thảo luận tự do để điều chỉnh lại chỗ ngồi, gọi theo lối hoa mỹ
là “lấy người học làm gốc”, thế nên hầu hết những học sinh chơi thân thiết, nói
chuyện hợp nhau túm n