
này trở thành thứ trải nghiệm mà Tô Vận
Cẩm cảm thấy kỳ quái nhất từ trước tới nay, sánh bước cùng đi bên hai chàng
trai xuất sắc là vậy. thế mà cô như ngồi trên thảm đinh, đã không biết Thẩm Cư
An nghĩ ra sao thì chớ, đến Trình Tranh mà cô vốn ngỡ rằng nhìn qua hiểu ngay,
cô cũng không tài nào đọc thấu cho được. Tô Vận Cẩm trong lòng khúc mắc , lại e
nói nhiều càng hớ, nên từ đầu đến cuối rầu rầu im lặng, may có Thẩm Cư An ứng
phó chừng mực,suốt chặng đường anh tỏ thái độ thân thiện,lựa từng lúc mà giới
thiệu cho Trình Tranh về những phong cảnh, tập quán đặc sắc bản địa, không e dè
không ngại ngùng, cứ thế ung dung tự tại. Trình Tranh cũng thể hiện xuất sắc
vai diễn một thính giả, cơ hồ hết sức hứng thú với những gì Thẩm Cư An giới
thiệu .
Chùa Lục Dung toạ lạc trên đường Lục Dung, tuy là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ
dài, thế nhưng hương hoả trong chùa lại không đến mức náo nhiệt cho lắm. Sau
khi bước vào cổng chùa, những mái chùa cổ cùng cây rừng âm u tịch mịch, dáng vẻ
trang nghiêm, khiến cho long người bất giác lặng hẳn xuống.
Ba người vừa đi vừa ngắm nghía, nơi hương hoả thịnh nhất trong chùa đương nhiên
vẫn là phía trước tượng Quan Âm, bất kể thời thế có biến đổi ra sao, những dục
vọng người đời không thoả nguyện được vẫn cứ chất chồng như thế, bản thân chẳng
thể làm được gì, chỉ đành cầu viện đến chư vị thần phật hư vô.
Thẩm Cư An vào chùa nương phép cửa chùa, theo chân các hương khách khác đi mua
hương thắp, lần lượt đưa cho Tô Vận Cẩm và Trình Tranh. Trình Tranh không nhận,
cậulắc đầu bảo: “ Tôi không tin cái này”. Thẩm Cư An cười cười nói : “ Ai mà
chẳng có những nguyện vọng không thể thực hiện được,nếu tin tưởng có thể làm
cho cậu thấy vui vẻ hơn, thế thì việc gì phải không tin chứ? Nếu đã đến đây rồi,
thì cứ thắp nén hương đi, người ta đồn là Quan Âm Bồ Tát ở đây linh nghiệm lắm,
không chừng có thể thực hiện được nguyện vọng của cậu thật ấy chứ”.
Trình Tranh im lặng chốc lát, không ngoan cố nữa, đón lấy hương châm lên, cùng
hai người kia rập đầu cung kính trước tượng thần, lần lượt viết vào sổ công đức
họ tên và những việc sở cầu, sau đó đóng góp tiền hương hoả vào hòm công đức.
Tô Vận Cẩm nhìn thấy Trình Tranh không chút chau mày rút từ túi quần jean ra
một tờ 100 tệ bỏ vào trong hòm , tự nhiên bảo : “ Chỉ cần bày tỏ ít tấm lòng là
được rồi ”. Trình Tranh đáp lời: “ Tấm lòng của tôi đâu chỉ đáng một chút này”.
Thắp hương xong, Thẩm Cư An thấy Tô Vận Cẩm bị sức nóng của lư hương hun đến
mức trán lấm tấm mồ hôi, bèn đề nghị sẽ ra ngoài cổng chùa mua nước. Tô Vận Cẩm
muốn đi cùng anh, lại e bỏ lại Trình Tranh một mình trơ trọi ở đây cũng không
ổn. Thẩm Cư An đi ra rồi,chỉ còn lại Trình Tranh và cô- hai người đứng yên chỗ
cũ, Tô Vận Cẩm bỗng cảm thấy hơi ngượng ngịu, không biết phải nói gì, cứ khách
sáo với cậu ta cũng thấy kỳ quặc, nhưng trò chuyện thì lại không biết phải bắt
đầu từ đâu, thế nên cứ giả bộ chăm chú ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, một
mình lăng quăng đi lại tứ phía. Không muốn ngoặt sang lối rẽ phía trước, cô bèn
ra phía trước điện Lục Tổ 1 , ở đây
lại có một dãy động thông thiên nữa.
1 Lục Tổ Huệ Năng ( 638-713 ): vị tổ thứ sáu của Thiền
tông Trung Quốc, môn đệ và pháp tự của Ngũ tổ Hoằng Nhẫn.
Tô Vận Cẩm nhìn tượng Lục Tổ bên trong điện, xiêm y bay bổng , thần thái tuệ
minh, sống động như thật , bất giác trong lòng nhớ đến điển cố trứ danh nói về
sự ngộ đạo của vị Lục Tổ này, đang lúc xuất thần, nghe thấy có tiếng bước chân
ai đó dừng ngay sau lưng cô, không cần ngoái đầu lại cô cũng thể cảm nhận đó là
ai.
“ Cậu vào đây làm gì”, cậu ta hỏi.
“ Tôi đang ngắm tượng Lục Tổ, có lẽ chỉ có tuệ căn trời sinh như Lục Tổ mới có
được nét thần thái vượt thoát hết thảy như thế này. ” Tô Vận Cẩm ngắm nhìn
tượng Lục Tổ.
“ Thế nhưng chẳng phải ai cũng là Lục Tổ được”. Trình Tranh chầm chậm bước đến bên
cô.
Tô Vận Cẩm trong lòng bỗng dậy lên thứ cảm giác bải hoải, “ Trình Tranh , cậu
về đi ”.
“ Tại sao phải về ? Tôi còn phải xem cho rõ rang đã. Tôi vốn ngỡ rằng cậu vẫn
chưa biết cách yêu người khác , hoá ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi. Cậu
có thể vì việc Tử Dực đã có bạn gái mà thất vọng đến thế, có thể timg thấy mọtt
anh người yêu như ý ở trong trường nhanh chóng đến vậy, tại sao lại tiếc rẻ
không cho tôi một lời hứa hẹn?” Khuôn mặt câu ta bị ngược sáng, nhìn không rõ
dáng vẻ ra sao.
“ Cậu muốn hứa hẹn ra sao chứ ? ” Tô Vận Cẩm quay ngoắt người, van gay vào long
cậu ta. Chỉ cách mọtt lớp áo phông mỏng manh, cô có thể cảm thấy hơi ấm trên cơ
thể cậu ta, cả hơi thở của riêng mình cậu ta nữa. Hơi thở này sao thân thuộc
đến thế, tựa hồ quay trở lại mùa hè năm ấy, chỉ cần cô quay đầu lại, là có thể
nhìn thấy cậu ta ngay.
Trình Tranh dang hai tay ôm lấy cô,bất chấphết thảy mà nói: “ Cậu không yêu tôi
cũng được, nhưng dựa vào cái gì mà hôn tôi rồi lại bỏ rơi tôi, như thế là thế
nào?”.
“ Buông ra, buông ra! Bồ Tát đang nhìn đấy.” Tô Vận Cẩm hất ngay cánh tay cậu
ta đang ôm vòng lấy cô.
“ Thế nhưng Bồ