
từng để ý rằng con phố này lại phồn hoa đến thế.
Cảm giác rằng phía sau lưng có người, Tô Vận Cẩm ngoái
đầu lại, Trình Tranh đeo lệch cặp xách, đứng cách xa vài bước. Thấy cô phát
hiện ra, cậu dứt khoát bước lên sóng vai cô.
“Muộn thế này rồi, con gái con đứa không nên một thân
một mình đi ngoài đường.” Cậu đá một hòn sỏi nhỏ trên đường.
“Không sao, cậu xem xung quanh vẫn còn náo nhiệt thế
này cơ mà. Đã nghe xong nhật ký thám hiểm hay ho hồi hộp của bạn tốt nhanh thế
sao?” Tô Vận Cẩm buột ra lời xong có đôi chút hối hận, những cái này có liên
quan gì đến cô chứ?
Trình Tranh quả nhiên lộ ra vài phần kinh ngạc: “Ơ…
chuyện đó… cậu cũng biết à?”
Tô Vận Cẩm không đáp.
“Cậu vì việc này mà không vui?” Trình Tranh có chút
nghi hoặc.
Tô Vận Cẩm nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn cười giễu
cợt, nói: “Tôi thì có tư cách gì để vì ‘việc này’ mà không vui, với các cậu thì
‘việc này’ chỉ như một màn cười cợt không hơn… Cậu ta có thể không đón nhận,
nhưng dựa vào cái gì chà đạp chứ?” Cô bình
thường không phải là người ăn nói cay độc, cũng không dễ dài nói ra suy nghĩ
của mình với người bên cạnh, có điều buổi tối hôm nay, dường như có điều gì đó
vướng mắc trong lòng, khiến cô không nói ra không chịu được.
Trình Tranh sững sờ một thoáng, ngay sau đó vượt trước
một bước đứng ngay trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. “Tử Dực lòng dạ không tệ,
chuyện tối hôm nay, chỉ là cậu ấy quá bất ngờ. Thế nhưng Tô Vận Cẩm, hóa ra cậu
cũng vì người khác mà tỏ bất bình, thật làm tôi không ngờ đấy,” cậu cười cười.
“Tấm lòng của tôi chẳng phải cũng bị cậu chà đạp như thế hay sao, ai vì tôi mà
nói một câu ‘dựa vào cái gì’ đây?”
Trình Tranh cao hơn cô rất nhiều, Tô Vận Cẩm cảm nhận
được giọng nói của cậu ta như thế phát ra từ lồng ngực, dội tiếng âm âm, vọng
thẳng tới nơi nào đó trong tim cô, khiến cô không thoát thân được, không dằn
lòng nổi.
“Nguyện vọng của tôi điền Đại học Q, nếu không có gì
thay đổi, kết thúc kỳ nghỉ hè tôi sẽ đi Bắc Kinh. Vận Cẩm, đi cùng tôi nhé!”
Cậu như thể bình thản kể chuyện, trong cái bình thản ấy có nỗi chờ đợi như dốc
hết sức cho canh bạc cuối cùng.
Một lúc lâu, cậu cúi đầu dò xét phản ứng của cô. Tô
Vận Cẩm bất ngờ ngẩng lên, trên gương mặt là nụ cười tươi rói Trình Tranh chưa
từng nhìn thấy bao giờ. Cô không trả lời, chỉ bất ngờ nhón chân lên, để môi
mình áp nhẹ lên môi cậu.
Thế giới của Trình Tranh bỗng trở nên rạng rỡ, phố xá
đèn nến lung linh, xe cộ cùng bao người đi đường thành dòng không đứt dường như
đều trở thành bức phông nền, tất cả chỉ để tôn lên nụ hôn phơn phớt của đôi nam
nữ trẻ trung ấy.
“Trình Tranh, cái này là trả lại cho cậu.” Trước khi
Trình Tranh kịp phản ứng, Tô Vận Cẩm đã bứt ra, bỏ xa tới mấy mét. “Không được
theo tôi nữa đâu,” cô nói.
Trình Tranh nhìn bóng cô mất hút trong tầm mắt, chẳng
dám động đậy, cậu sợ cơn mơ này quá dễ dàng bừng tỉnh. Thế nhưng, có người rốt
cuộc đã tỉnh lại sớm hơn cậu. Sau khi quay đầu không còn nhìn thấy bóng dáng
của cậu, Tô Vận Cẩm xoay người lại, hướng về phía cậu, thầm nhủ trong lòng:
“Tạm biệt, Trình Tranh.”
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, trước hết phải áng
chừng điểm số, sau đó điền nguyện vọng, cuối cùng mới biết được điểm số thực
tế. Nói ra thì chuyện điền nguyện vọng cũng giống như một canh bạc vậy. Chỉ có
điểm số cao thôi chưa đủ, còn cần phải thêm một chút may mắn nữa mới có thể
đúng như ước nguyện mà thi đỗ vào trường đại học ưa thích.
Trình Tranh, không nghi ngờ gì, chính thực là một kẻ vận đỏ. Dựa vào riêng môn
Vật lý đạt điểm cao nhất tỉnh, thành tích điểm tổng kết đứng thứ hai trong số
các thí sinh ban Tự nhiên trong trường, lại còn cả một loạt quan hệ của bố cậu
ở trường đại học này nữa, việc nhận được tấm giấy thông hành từ chuyên ngành
Xây dựng Dân dụng của Đại học Q – cơ sở đào tạo bậc nhất về xây dựng trong cả
nước – là việc hoàn toàn nằm trong dự liệu. Thế nhưng trong lúc còn đang đội
trên đầu vầng hào quang được nhà trường hết sức khen thưởng ca ngợi, nắm trong
tay tờ thông báo trúng tuyển mỏng manh, trong lòng cậu lại chẳng mảy may vui
thích. Cậu nghe tin từ Lão Tôn rằng kết quả ứng tuyển của Tô Vận Cẩm vẫn chưa
đến nơi, nhưng dựa vào điểm thi của cô, nếu may mắn ra thì cùng lắm cũng chỉ
vào tạm một trường chính quy bình thường nào đấy, mà nguyện vọng của cô điền
cũng linh tinh loạn xạ cả, chỉ có duy nhất một điểm chung, địa điểm của các
trường mà cô đã điền không có chỗ nào là không cách xa thủ đô Bắc Kinh vĩ đại.
Trình Tranh biết điều này đồng nghĩa với cái gì. Bất kể cô trúng tuyển vào
trường nào trong số các nguyện vọng ấy, trong vòng bốn năm sắp tới, giữa bọn họ
chắc chắn là trăm ngàn dặm xa xôi cách trở. Thế nhưng rõ ràng cô biết rõ tất cả
cơ mà, nào là nơi mà cậu muốn tới… cả trái tim của cậu nữa.
Tối hôm ấy, sau khi đưa mắt tiễn biệt cô ra về, Trình Tranh còn ngỡ rằng tấm
lòng của mình đã được đáp lại, ngỡ rằng nụ hôn ấy là lợi thề hẹn của cô, ngỡ
rằng cô sẽ theo về phương của cậu, hóa ra tất cả đều là nhầm lẫn tệ hại. Cậu đã
từng nghĩ đến việc liên lạc với