
a chọn im lặng.
Thế nên triều chính dần ổn định, ngày tháng cũng cứ thế tự nhiên trôi qua…
Đêm trừ tịch ba mươi Tết, Khương Trầm Ngư ngồi bên giường Chiêu Doãn, đút cho y ăn. Y vẫn nằm trên giường, không có tri giác, nhưng vẫn còn
sống, cái gọi là ăn uống, cũng chẳng qua là hầm các loại thuốc bổ thành
cháo loãng, cậy miệng y đổ vào mà thôi. Nhưng bón cho ăn một bát cũng
rất tốn sức, ăn xong thì y phục cũng nhoe nhoét đầy nước cháo.
Thất tử xếp thành một hàng, đứng bên ngoài sảnh, cách một tấm rèm dày lần lượt báo cáo, tấu lên đều là một vài chuyện vặt như chúc mừng năm
mới như thế nào. Nghe xong, Khương Trầm Ngư gật gật đầu: “Cứ làm theo
như các ngươi nói đi”.
“vâng”. Thắt tử nhìn nhau rồi quay người rời đi.
Hoài Cần vội vã vào trong nói: “Nương nương, phu nhân đến rồi”.
Phu nhân mà Hoài Cẩn nói chỉ có một người – Khương phu nhân. Khương
Trầm Ngư nghe nói mẫu thân đến, liền bỏ thìa canh trong tay xuống, dùng
chiếc khăn ướt lau nước cháo bị rớt ra, đứng dậy nói: “Một mình phu nhân đến à?”.
“Cái đó” Hoài Cẩn ấp a ấp úng: “Lão gia cũng đến”. Khương Trầm Ngư cười nhạt. Nàng biết.
Kể từ khi nàng đoạn tuyệt với phụ thân đến nay, phụ thân vẫn hy vọng
làm lành với nàng, đã không ít lần ngấm ngầm bày tỏ như thế. Hôm nay là
giao thừa, ông không thể không lợi đụng cơ hội này. Thôi bỏ đi. Đã đến
cùng mẫu thân, cũng không thể không gặp.
Vừa nghĩ đến đây, Khương Trầm Ngư nói: “Mời họ vào”.
Cung nữ hai bên tiến lên phía trước, kéo một tầng rèm dày xuống, ngăn cách hoàn toàn gian trong có Chiêu Doãn nằm với gian ngoài.
Khương Trầm Ngư khoác áo đi ra gian ngoài, vừa ngồi xuống, Hoài Cẩn
đã dẫn Khương Trọng và Khương phu nhân đi vào Hai người sóng đôi khấu
bái: “Tham kiến hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên
tuế”.
“Mau đứng dậy, mời ngồi”.
Vợ chồng Khương thị an vị, Khương Trọng nhìn con gái, muốn nói lại
thôi, cuối cùng đùn đẩy, Khương phu nhân hiểu ý, đưa chiếc hộp bên cạnh
ra phía trước nói: “Thần thiếp tự tay nặn bánh chẻo nhân tôm tươi, xin
nương nương vui lòng nhận cho”.
Khóe mắt Khương Trầm Ngư nong nóng: Trước đây khi còn ở nhà, mỗi địp
năm mới mẫu thân thường đích thân nXánh chẻo và đặt một đồng xu vào một
trong những chiếc bánh chẻo đó, ai ăn được chiếc bánh chẻo có đồng xu
thì năm tới vạn sự hanh thông… Chuyện xưa rõ mồn một, còn ấm áp vô cùng.
Hoài Cẩn vội vã nhận hộp bánh, mở ra, đặt lên bàn: Nương nương, nương nương nhìn xem bánh chẻo vẫn còn nóng hôi hổi này! Tốt quá! Nương nương ăn ngay bây giờ không?”. Nói rồi định sắp bát đũa ra.
“Tạm thời không vội ăn”. Câu nói lạnh lùng này của Khương Trầm Ngư
khiến Hoài Cẩn khựng lại. Khương phu nhân cũng không kìm được lộ vài
phần thất vọng. Nhưng Khương Trầm Ngư mỉm cười với bà, nói: “Nếu mẫu
thân không chê, ngày mai đích thân con đến nhà, ăn một nồi bánh chẻo vừa ra lò có được không?”.
Khương phu nhân vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, kích động đến mức
đứng bật dậy, giọng run run nói: “Được! Được… được ta về chuẩn bị liền”.
Khương Trầm Ngư cười, đứng dậy đỡ bà ngồi trở lại ghế, nói: “Mẫu thân thật là, không cân phải vội. Sớm mai chuẩn bị cũng vẫn kịp mà”.
“Ta… ta, xem ta hồ đồ chưa này… Ha ha…”. Khương phu nhân cười mắt đỏ hoe.
Khương Trầm Ngư nói: “Mẫu thân vào cung đã đi thăm tỉ tỉ chưa?”.
Khương phu nhân vội trả lời: “Phải đi chứ phải đi chứ! Ta cũng mang
cho nó một phần, ôi không, là hai phần chứ! Nó đang mang thai, phải ăn
nhiều một chút”.
“Con nghĩ tỉ tỉ chắc chắn đang đỏ mắt chờ trong Gia Ninh cung, mẫu thân mau mau mang bánh chẻo sang cho tỉ ấy đi”.
“Được. Ta đi ngay!”. Khương phu nhân nói xong quay sang nhìn Khương Trọng.
Khương Trầm Ngư nói: “Con và phụ thân còn có chuyện muốn nói, mẫu
thân đi trước đi, phụ thân sẽ tới sau. Hoài Cẩn, em đi cùng mẫu thân
nhé”.
“Được. Thế ta đi trước…”. Khương phu nhân vui vẻ cùng. Hoài Cẩn rời đi.
Khương Trầm Ngư nhìn theo bóng dáng của bà đần mất hút, mới thu lại
tầm nhìn, quay nhìn sang mặt phụ thân, ánh mắt hai người chạm vào nhau
giữa không trung, Khương Trọng suýt chút nữa ngồi không vững, cụp mắt
xuống, giả bộ như đang ngắm nghía chén trà, khẽ thở dài nói: “Lại là trà cúc Đại Khê, xem ra, con vẫn rất thích loại trà này…”.
Ánh mắt Khương Trầm Ngư xoay một vòng trên chén trà, hững hờ nói:
“Con là một người rất ngoan cố. Thích một thứ nào đó thì sẽ thích cho
đến cùng”.
Khương Trọng ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, bộc lộ vài phần bi ai: “Không sai. Mà thứ con đã ghét thì cũng sẽ ghét đến cùng”.
“Con rất ít khi ghét thứ gì”.
“Cho nên một khi đã ghét, thì sẽ không thể cứu vãn, đúng không?”.
Khương Trầm Ngư im lặng một hồi, nhìn trả phụ thân của mình, nói một cách từ tốn: “Phụ thân, con không ghét người”.
Toàn thân Khương Trọng run bắn, đang lúc xúc động, câu sau của Khương Trầm Ngư liền ập tới: “Ch ỉ là con không thể tha thứ cho người”.
“Về cái chết của Cơ Anh, thực ra… thực ra cha không muốn hắn chết,
cha chỉ là muốn Liên thành bích và Tứ quốc phổ, chuyện cung tên có độc
mãi sau cha mới được biết…”.
Khương Trầm Ngư giơ một tay lên, ngăn ông nói ti