
ễn du, tất cả mọi
người đều mất liên lạc với ông ta, cũng không có tác phẩm mới nào ra
đời, thật là khiến vô số người mỏi mắt trông ngóng, luyến tiếc thở dài”.
“Gác bút?”. Vệ Ngọc Hành kinh ngạc.
“Ừ”.
“Tại sao?”.
Cơ Anh im lặng một lát, mới cúi nhìn, đáp: “Nghe nói có liên quan đến đệ tử của ông ta là Diệp Nhiễm, nhưng nguyên do thực sự trong đó lại
không thể nào biết được”.
Ebook: Mèo
Nguồn: Ebook Fun&Free
Nghe đến cái tên Diệp Nhiễm, Khương Trầm Ngư hơi ngạc nhiên. Điệp
Nhiễm chính là phụ thân của Hy Hòa phu nhân, tuy là đồ đệ của Ngôn Duệ,
nhưng lại là kẻ bất tài nhất, suốt ngày say sưa túy lúy, mơ màng sống
qua ngày. Đối với tên đồ đệ này, Ngôn Duệ hẳn cũng kỳ chán ghét, sao lại vì hắn mà gác bút? Thật ngoài sức tưởng tượng…
Vệ Ngọc Hành lại không hề kinh ngạc, chỉ lầm rầm nói một câu: “Diệp Nhiễm… ông ta khỏe không?”.
“Diệp Công…”, giọng Cơ Anh trở nên trầm thấp: “Đã về cõi tiên năm ngoái rồi”.
Ánh mắt Vệ Ngọc Hành thoáng chốc trở nên mịt mờ, im lặng một lúc lâu mới trấn tĩnh trở lại, nói: “Cũng tốt”.
Trong lòng Khương Trầm Ngư hết đỗi tò mò, chỉ mong hai người đó nói
chuyện nhiều thêm một chút, ai ngờ Vệ Ngọc Hành lại không nói cặn kẽ,
chỉ vẫy tay dặn dò người hầu bưng đồ ăn lên.
Đồ ăn bng lên rất đơn giản, gồm hai món chay hai món mặn, các sứ thần đi đường đã quen được tiếp đãi ê hề rượu thịt nay nhìn thấy bàn tiệc
tổng cộng có bốn món chính, không khỏi có chút kinh ngạc – Hồi thành
thực sự đã nghèo nàn đến mức này sao?
Vệ Ngọc Hành lại chẳng hề mảy may xấu hổ, rất bình tĩnh nói: “Đây đều là những món nội tử cẩn thận tuyển chọn, hầu gia nếm thử xem có vừa
miệng hay không?”.
“Được”. Cơ Anh cầm đũa. Mọi người thấy vậy cũng lần lượt động đũa,
đúng là không ăn thì không biết thế nào, nhưng vừa đưa vào miệng là
khiến người ta giật mình. Những món ăn nhìn thì bình thường, nhưng vào
miệng thì thơm lừng, ngon không tả xiết.
Vệ Ngọc Hành giới thiệu: “Món măng tre hun khói này làm từ loại măng
xanh như ngọc bích của núi Tảo Xuân nổi tiếng nhất bản thành. Cách chế
biến không khó, vào tiết khai xuân hàng năm lên núi hái măng, sau bưởi
trưa thì dùng khói lửa hun, rồi đào hố chôn, đến mùa hạ mới đào lên nấu
lại lần nữa mới có thể giữ nguyên hương vị, giòn bùi thơm ngon”.
Cơ Anh khen ngợi: “Ngon”.
“Món thứ hai là Ngư Hương Gia Long, cách chế biến tương đối phức tạp, cà tím rửa sạch, khía hai bên rồi xiên vào xiên tre, đem ngâm trong một loại nước điều chế đặc biệt, một khắc sau lấy ra phơi khô, lăn qua bột
chiên giòn, rồi chiên dầu đến khi quả cà được định hình thì vớt ra, đợi
dầu sôi trở lại, lại bỏ vào chiên sơ một lần nữa đến khi ngoài giòn
trong mềm thì rút bỏ chiếc xiên tre. Cuối cùng còn phải điều chế loại
nước ướp cá (6) trộn hạt điều rồi rưới nước sốt lên quả cà. Lúc này mới
được coi là thực sự hoàn thành”.
Cơ Anh cười nói: “Xem ra Ngọc Công không chỉ thích hoa, mà còn nghiên cứu khá kỹ về ẩm thực”.
“Hai món còn lại là cá hấp, canh rau thập cẩm Uyên Ương, tiểu quan
không cần phải nói thêm tránh bị chê cười”. Lần này Vệ Ngọc Hành giải
thích xong xuôi, trong chốc lát mọi người đã thay đổi hẳn cách nhìn về
hắn, những món ăn tưởng chừng như sơ sài thô lậu, lập tức trở thành
những sơn hào hải vị hiếm có. Cá thịt ngày nào cũng ăn, nhưng những món
mỹ vị đẳng cấp này, cũng giống như các loài kỳ hoa dị thảo bên ngoài,
đều trân quý hiếm gặp. Trong một lúc tiếng khen ngợi tấm tắc nổi lên rào rào, mọi người ngon miệng nên ăn rất hào hứng.
Trong lòng Khương Trầm Ngư lại hiểu rất rõ rằng, vị Ngọc Công này rõ
ràng là “đùng sự đặc biệt mới mẻ để giành phần thắng”. Hắn làm như thế
không ngoài hai lý đo, nếu không phải cố ý làm theo sở thích của Cơ Anh
để lấy lòng thượng cấp; thì là đã thực sự cùng đường bí lối, không hề dư dả, nên chỉ có thể đánh vào mùi vị của thức ăn. Hơn nữa mọi người ở
trên thuyền chòng chành lắc lư suốt một tháng, không được ăn hoa quả rau xanh tươi ngon, nên càng thấy những món ăn như thế này ngon miệng hơn.
Theo nàng thấy, khả năng thứ hai cao hơn khả năng thứ nhất.
Vừa nghĩ đến đây, nàng không kìm được thở dài – Nếu năm đó hắn không
từ chối hôn ước, thì bây giờ e rằng thành tựu còn hơn cả Phan Phương.
Rồi nàng liếc mắt nhìn hoa cỏ bên ngoài cùng những món ăn bày trên bàn,
nàng lại cảm thấy, cưới được người vợ như thế, người chồng còn mong gì
hơn?
Vị phu nhân Đỗ Quyên đó thực sự có chỗ hơn người…
Bữa tiệc tẩy trần đã kết thúc trong bầu không khí vui vẻ và an lành,
đám người hầu của Vệ phủ đang định dẫn mọi người đến phòng dành cho
khách để nghỉ ngơi, Giang Vãn Y khẽ kéo tay áo của Khương Trầm Ngư, nói
với Vệ Ngọc Hành: “Tại hạ cũng hiểu sơ sơ y thuật, nếu như không chê,
liệu có thể khám cho tôn phu nhân hay không?”.
Vệ Ngọc Hành sững ra một lát, mới nói: “Y thuật của hầu gia tuyệt
đỉnh thiên hạ, Ngọc Hành cũng đã nghe tiếng, chỉ có điều nội tử tuy bệnh đã lâu, nhưng cũng không có gì đáng ngại, không dám phiền đến kim thể
của hầu gia…”.
Khương Trầm Ngư thầm kinh ngạc: Phải biết rằng Giang Vãn Y nay đã
mang thân phận tôn quý khác x