XtGem Forum catalog
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328903

Bình chọn: 8.5.00/10/890 lượt.

ai phát sát thủ truy sát ta?”.

Tiết Thái chớp chớp mắt, “Ngươi đoán xem”.

Cùng là chớp mắt, khi Hách Dịch chớp mắt luôn mang theo vẻ dịu dàng,

Di Phi lại có vẻ giảo hoạt đặc thù, nhưng ở Tiết Thái lại biến thành sự

linh hoạt và thanh tú khó tả thành lời có chút xấu tính, lại có chút trẻ con.

Là ai đi chăng nữa cũng không thể nổi giận với một đứa trẻ như thế,

hơn nữa còn là một đứa trẻ xinh đẹp đến vậy, đáng thương đến vậy.

Khương Trầm Ngư cũng không thể, vì thế nàng chỉ có thể nói: “Ta đoán không ra”.

“Vậy thì ta sẽ tốt bụng dẫn ngươi đi xem nhé”. Tiết Thái quay người dẫn đường, “Đi theo ta”.

Khương Trầm Ngư đành đi theo. Đi vòng vèo quanh co hơi lâu, nhìn thấy một cổng vòm, Tiết Thái không đi thẳng qua cửa, mà đi sang bức tường

thấp bên cạnh, dưới chân tường có chất mấy tảng đá, hắn giẫm lên trên,

sau đó vẫy tay gọi nàng.

Tuy cảm thấy hành động này có hơi thất thố, nhưng không nén nổi tò

mò, Khương Trầm Ngư cũng giẫm lên tảng đá, nhòm qua bên kia tường, vừa

nhìn một cái, liền thở hắt ra một hơi lạnh.

Bên kia tường là một cái sân.

Trong sân không có gì đặc biệt, thứ đặc biệt chính là trên chiếc bàn

đá bày la liệt sơn hào hải vị, sơn hào hải vị cũng không có gì đặc biệt, thứ đặc biệt chính là hai người ngồi bên bàn.

Một người áo xống xênh xang, như tiên trong núi; một người mày mắt thanh tú như hoa trong nước.

Không phải ai khác, chính là Cơ Anh và… Di Thù.

Hai người bọn họ tại sao lại ở cùng nhau? Hơn nữa còn vào lúc này?

Tiết Thái giật giật tay áo nàng, ra hiệu giữ im lặng. Khương Trầm Ngư cho dù có một bụng nghi hoặc cũng chỉ có thể kìm nén, im lặng quan sát.

Chỉ thấy Di Thù tự tay múc một bát canh, đưa đến trước mặt Cơ Anh,

ngọt ngào cười nói: “Đây là canh Kim Phong Ngọc Lộ nổi tiếng nhất nước

ta, đều dùng sương trên hoa buổi sớm, cùng với bảy bảy bốn mươi chín

nguyên liệu quý hiếm nấu thành, ngọt mà không ngấy, tan liền trong

miệng, lưỡi răng thơm lừng, dư vị đậm sâu. Hơn nữa, tốt nhất nên ăn vào

buổi sáng, có thể giữ cho tinh thần sảng khoái cả ngày. Ngài nếm thử

xem?”.

Cơ Anh đưa tay nhận lấy, lịch sự nhã nhặn đáp: “Đã nghe danh từ lâu,

vậy thì Anh không khách sáo nữa”. Nói đoạn cầm thìa nếm một ngụm.

Di Thù hỏi: “Thế nào?”

Cơ Anh mỉm cười: “Công chúa nấu thật khéo”.

Di Thù “ha” một tiếng, vuốt tóc nói: “Sao ngài biết là ta nấu?”.

Cơ Anh buông bát canh xuống, “Công chúa muốn đáp tạ ta, đương nhiên

sẽ dùng món quà quý trọng nhất, canh Kim Phong Ngọc Lộ lại là bí mật của hoàng thất Trình quốc, người khác xưa nay không có phúc được hưởng,

huống hồ còn là canh do công chúa đích thân nấu”.

Di Thù che miệng cười: “Từ lâu đã nghe nói tài ăn nói của công tử

thiên hạ vô song, khi sắc bén thì như dao sắc, khi vi diệu lại như thổi

khói giữa sương, mà khi dịu dàng, càng say đắm lòng người hơn cả gió

xuân…”.

Cơ Anh cười nhạt.

Di Thù bỗng dựa sát chàng thêm, giọng nói buông thật khẽ thật ngọt

ngào: “Thế nhưng, sở dĩ ta nấu món canh này cho công tử, thực ra còn có ý tứ khác nữa…”.

Cơ Anh nhướn mày.

“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số”

(Gió vàng móc ngọc một gặp nhau, Hơn biết mấy người đời gần gụi) (3) . Di Thù vừa thân mật nói vừa khẽ chọc ngón tay lên ngực Cơ Anh.

Đầu óc Khương Trầm Ngư lập tức trở nên trống rỗng.

Nàng làm sao có thể ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng

trách khi Tiết Thái chớp mắt, lộ rõ vẻ cổ quái xấu xa. Hắn cố ý! Hắn

biết ở đây sẽ diễn ra màn kịch như thế nào, cũng biết màn kịch này làm

tổn thương nàng nhất, cho nên cố ý dẫn nàng đến!

Quá… quá… thật quá đáng…

Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, định quay người bỏ đi, liền bị Tiết

Thái giữ chặt lại, nàng trợn mắt gườm Tiết Thái, Tiết Thái lắc đầu với

nàng, ánh mắt bảo nàng đừng nóng vội.

Khương Trầm Ngư vừa giận vừa tức, lại sợ gây ra tiếng động khiến đối

phương phát giác, đành tiếp tục đứng xem. Trong lòng như bị thứ gì đó

lăn qua, vì không thể vỡ hẳn ra, cho nên dính với nhau nhơm nhớp.

Mà bên kia, Cơ Anh không hề đẩy Di Thù ra, chỉ nhìn xuống vạt áo của

mình theo ngón tay nàng ta, một lát sau mới nhướn mày, cười hỏi: “Công

chúa đã biết câu này, đương nhiên cũng nên biết một câu khác”.

“Một câu khác gì?”.

“Nhân các hữu ngẫu, Tề đại, phi ngô ngẫu dã”(4).

Di Thù giận dỗi nói: “Hóa ra công tử chê người ta, ta không chịu, ta

không chịu…”, nói rồi, giơ nắm tay trắng trẻo lên khẽ đập lên người

chàng.

Cơ Anh nắm lấy tay Di Thù, thở dài nói: “Ngày mai công chúa sẽ là

quân vương Trình quốc, e là không còn thời gian mà hờn giận như thế

nữa”.

Di Thù ngưng cười, nhìn chàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầm, “Công tử…

thực sự không cần ta báo đáp?”.

Cơ Anh nghiêm mặt đáp: “Những điều công chúa báo đáp ta đã viết đủ nhiều trên quốc thư rồi”.

Di Thù cắn môi, hạ giọng nói: “Chàng… không thích ta sao?”.

“Ta rất thích công chúa”, Cơ Anh nói, từ nắm tay đổi thành dắt tay

nàng ta, “giống như thích một đứa trẻ kiên cường đứng dậy bước tiếp

trong gian khó, mất mát rất nhiều, từ bỏ rất nhiều, phản bội rất nhiều,

nhưng trước sau vẫn không hối hận”.

Di Thù