Teya Salat
Hoa Miêu Miêu

Hoa Miêu Miêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326241

Bình chọn: 9.5.00/10/624 lượt.

thấy, đang ngồi ở dưới hiên nhà hình như đang ngủ gật, nó lập tức

trở mình ngồi dậy, đang trố mắt đờ đẫn nhìn tôi, dường như chưa từng

thấy cảnh tượng nào hãi hùng như vậy. Tôi nhanh chóng đi lên phía trước, một tay tóm lấy cổ nó, nhấc lơ lửng trong không trung, giơ ra móng vuốt nhọn hung dữ hỏi:”Tên xấu xa Mạc Lâm đâu?”

“Sư phụ… Sư phụ…” Đứa bé gái dường như hơi sợ hãi, lắp bắp trả lời,”Ông ấy đi ra ngoài hái thuốc rồi…”

Lúc này bọn Cẩm Văn cuối cùng cũng định thần lại, vội vàng nhảy bổ lên

trước túm lấy tay tôi the thé bảo:”Miêu Miêu đại nhân, ngươi nhanh thả

tay ra! Ngươi không phải đến cảm tạ Mạc Lâm tiên nhân sao? Bây giờ đang

làm trò gì vậy?”

“Ai phải cảm tạ?” Tôi phẫn nộ kêu lên, sau đó

vén váy lên, trọc lông lốc, chỉ chừa lại cái chóp đuôi có ít lông, cái

đuôi giống như đang trêu mèo tôi phát ra ánh sáng và lên án hành vi độc

ác của Mạc Lâm với mọi người:”Các ngươi xem! Tên khốn kiếp kia xúi giục

Bích Thanh Thần Quân cạo bộ lông xinh đẹp trên người ta!”

“Phù!”

Cẩm Văn vốn vẫn đang khủng hoảng, nhìn thấy đuôi của tôi, không nhịn

được bật cười, ngay cả Oa Oa và đứa bé gái bị tôi treo lơ lửng trong

không trung, trên mặt cũng thấp thoáng nụ cười, làm tôi càng xấu hổ.

“Tóm lại ngươi nên bỏ tiểu cô nương nhà người ta xuống trước đi nhé.” Cẩm

Văn nhìn thấy sắc mặt khó coi, vội vàng ngưng cười khuyên,”Không liên

quan gì đến cô ấy, đừng dọa cô ấy sợ.” Oa Oa đứng ở bên cạnh liên tục

gật đầu phụ họa.

Tôi suy nghĩ một lát, vì muốn tỏ vẻ bản thân

mình là con mèo công chính nghiêm minh, thế là thả cô ta xuống, nhưng

không ngừng truy vấn Mạc Lâm khi nào về, và ông ta đi hái thuốc ở đâu.

Đứa bé gái đó có tên là Tùy Ý gan cũng rất to, rất nhanh cũng trấn tĩnh

lại, bán rẻ toàn bộ tư liệu của sư phụ cô ta cho tôi, bao gồm Mạc Lâm

ngủ nghiến răng mấy lần, một đêm đi vệ sinh bao nhiêu lần, và nhiệt tình cung cấp nhiều hình thức dày vò, bức cung đàn áp anh ta…Ví dụ như kẹp

côn, trừng mắt hổ, cho uống nước ớt… Tốt nhất là có thể khiến ông ấy

mấy ngày không ngồi dậy được, có thể không cần hỏi bài học bản thân.

Thái độ phối hợp tích cực này, khiến tôi suýt chút nữa cho rằng người

tìm Mạc Lâm tính sổ không phải tôi mà là cô ta.

Hai người thương thảo

rất nhiệt tình, bên cạnh Cẩm Văn và Oa Oa mồ hôi túa ra đầy trán, bọn họ liên tục muốn chuồn ra ngoài cổng, nhưng Hoa Miêu Miêu tôi là mèo gì

chứ? Đây là thủ đoạn muốn bỏ chạy đi tìm viện binh, sớm đã nhìn thấy

trong các cuộc chiến tranh ba trăm năm nay rồi, làm sao có thể để cho

hai người bọn họ chạy ra khỏi cổng được? Tôi giơ Phá Thiên Trảo ra, liếc nhìn bọn họ mấy cái, dùng bạo lực trấn áp, bọn họ rất thức thời. Chỉ có Tùy Ý tiếp tục vui vẻ nói:”Sư phụ rất thích dùng tôi để thử nghiệm

thuốc mới, đắng chết đi được, lần này ngươi tóm được ông ấy, đem hỗn hợp các thứ linh tinh như Hoàng Liên, Đương Quy, Đại Hoàng gì gì nữa nấu

thành một nồi, cho ông ấy uống, nhớ đừng nói là chủ ý của tôi nhé!”

“Được được.” Tôi khiêm tốn học hỏi, không ngừng thu nạp các chiêu thức cô ta dạy, chuẩn bị lát nữa dùng.

Chúng tôi một người chăm học, một người dạy tốt, không biết mặt trời đã lặn

về phía tây, trời đã tối rồi. Giọng nói quân tử của Mạc Lâm nho nhã như

thư sinh cuối cùng cũng vọng lại từ ngoài sân:”Làm sao mà cổng nhà ta bị đổ vậy?”

Cẩm Văn kẻ ăn cây táo rào cây sung lập tức kêu lên:”Mạc Lâm tiên sinh ngài nhanh chạy đi! Hoa Miêu Miêu tìm ngài tính sổ đấy!”

Tôi vội vàng phi ra lao về phía trước, nhân lúc Mạc Lâm còn chưa kịp bỏ

chạy, chặn đường đi của anh ta, và hung dữ dùng Phá Thiên Trảo chộp lấy

ông ta, phát ra tiếng kêu uy hiếp:”Đền lông cho ta!”

Mạc Lâm

không sợ tí nào, ông ta giơ cao mớ thuốc trong tay, cười hì hì nói:”Miêu Miêu đến thật đúng lúc, ta đi hái thuốc cho ngươi.”

“Ta muốn

giết tên xấu xa nhà ngươi!” Tôi cong lưng, chuẩn bị tấn công. Cẩm Văn và Oa Oa tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ có Tùy Ý hiếu kì mở to mắt nhìn,

dường như rất hứng thú nhìn tất cả diễn ra trước mắt.

“Được thôi, ngươi giết ta đi!” Mạc Lâm chẳng có gì sợ hãi:”Nhưng giết ta rồi, thì cả đời này ngươi sẽ làm con mèo trọc lông.”

“Meo?” Nghe thấy những lời này, tôi miễn cưỡng thu móng vuốt lại, nghi ngờ nhìn ông ta, không biết trong hồ lô kia có thuốc gì?

“Ồ…” Mạc Lâm thở dài, ánh mắt dịu dàng mà hiền từ nhìn tôi nói :”Vi trị bệnh mà cạo lông của ngươi, trong lòng ta cũng rất buồn, để lập công chuộc

tội, mấy ngày nay ta đi khắp nơi lên rừng xuống biển để tìm nguyên liệu

thuốc mọc lông, đem về pha chế thuốc mọc lông quý giá độc nhất vô nhị

trên thế gian này cho ngươi…Hàng ngày từ sáng sớm đã đi rồi, tối mịt nửa đêm mới về, ngươi nhìn ta khó khăn lắm…”

Vốn có chuyện này sao? Tôi lập tức do dự trở lại, không biết nên tóm lấy ông ta hay không tóm lấy ông ta…

“Ông trời rủ lòng thương, hôm nay ta cũng đã tìm thấy vị thuốc cuối cùng,

thuốc mọc lông sẽ thành công, nếu bây giờ ngươi giết ta, thì cả đời này

không có lông đấy.” Mạc Lâm buồn bã lau khóe mắt, và liếc nhìn móng vuốt trên tay tôi.

Tôi vội vàng rụt móng vuốt lại, cười làm lành:”Thế… Thế thuốc mọc lông th