Snack's 1967
Hoa Miêu Miêu

Hoa Miêu Miêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326292

Bình chọn: 8.00/10/629 lượt.

ực sự có thể giúp lông của tôi mọc dài ra như cũ sao?”

“Được! Đương nhiên là được!” Mạc Lâm trả lời chắn như đinh đóng cột,”Đây là bí quyết cổ truyền để lại, chỉ cần ngươi bôi liên tục không ngừng trong

sáu tháng, thì lông sẽ ,mọc dài ra đẹp hơn trước đây nữa! Nếu không dài

được ta để cho ngươi đánh chết.”

Thần kì như thế sao? Tôi kích

động mở to mắt nhìn mớ thảo dược trên tay ông ấy, chồm lên khổ sở van

nài một mạch:”Nhanh pha chế cho ta, pha chế cho ta.”

“Tôi đi

đây.” Mạc Lâm cười hì hì cầm mớ thuốc đi vào phía trong phòng, đi đến

bên cạnh Tùy Ý, véo tai cô ta và kéo cô ta đi vào trong, vừa đi vừa

nói,”Tiểu tử hôm nay ăn cây táo rào cây sung, xem ta tính sổ ngươi thế

nào nhé…”

Sắc măt của Tùy Ý thay đổi… Ngược lại Cẩm Văn và Oa Oa

cười nhưng tỏ vẻ không dám cười. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao… Chỉ

mãi nghĩ đến thứ thuốc thần kì chỉ cần sáu tháng là lông đã mọc dài ra.

Mạc Lâm rất nhanh chóng đã pha xong thuốc mọc lông, tôi ngập ngừng như cầm

vật quý, ngửi đi ngửi lại. Ông ấy cẩn thận dặn dò tôi ba lần:”Nước này

là để bôi lên người, mỗi ngày kiên trì bôi ba lần, đừng uống đấy!”

Tôi ra sức gật đầu, nhìn thấy trời đã tối, vội vàng chạy về phía Huyền

Thanh Cung. Cẩm Văn vội vàng cảm tạ Mạc Lâm và biểu thị sự áy náy của

mình, tặng cho ông ta quà mang đến, Mạc Lâm không biết nói nhỏ cho cô ta cái gì, Cẩm Văn lập tức nở nụ cười, liên tục gật đầu. Cái cảm giác này

khiến cho tôi cảm thấy mình dường như lại đang bị nói xấu, nhưng lại

không nghĩ ra nguyên nhân.

Sau khi trở về, Bích Thanh Thần Quân

cũng đã trở về rồi, trên chiến bào của anh ta nhuộm đầy máu, người xem

ra cũng rất mệt mỏi, tôi vội vàng lao đến, nhìn trái nhìn phải, lo lắng

xem anh ta có bị ở đâu không…

“Không phải lo đâu, đều là máu của

các loài yêu vật.” Bích Thanh Thần Quân nhìn thấy tâm tư của tôi, anh ta nhẹ nhàng nói:”Ngươi hôm nay không gây gổ ở trong phủ chứ?”

Tôi

vội vàng giơ cao thuốc mọc lông thần kì cho mèo dùng trên tay cho anh ta xem, và truyền đạt rành rọt lại chuyện hôm nay và lời của Mạc Lâm, anh

ta biết chuyện tôi đến nhà Mạc Lâm gây chuyện dường như hơi không vui,

nhưng nghe đến đoạn sau cùng, không nhịn được nhếch mép cười, xoa đầu

tôi thành thật nói:”Thế ngươi phải nghe lời dặn dò của đại phu, bôi

thuốc hàng ngày mới được.”

“Đương nhiên!” Tôi ve vẩy cái đuôi không có lông, hạ quyết tâm không ăn cá, cũng không quên bôi thuốc mọc lông. Bích Thanh Thần Quân

lại đưa ra vấn đề đi học với tôi, tôi kiên quyết phản đối, bởi vì lông

chưa mọc ra tuyệt đối không gặp ai cả, tôi phải trốn vào một góc Huyền

Thanh cung, phơi nắng mỗi ngày, đợi lông dài ra hẵng nói.

Anh ta

thấy sự làm nũng của tôi, không có bất kì biên pháp nào cả, đành phải

nghe theo, nhưng yêu cầu tôi hằng ngày phải học viết chữ, tranh thủ thời gian này, có thể viết từ một đến một trăm.

Trong những ngày trốn học, tôi sống rất vui vẻ, dường như trở về những ngày tháng không muộn

phiền ở núi Lạc Anh, lông của tôi với sự nỗ lực bôi thuốc, cũng đã mọc

ra, vết thương bị bỏng cũng đã đỡ được bảy tám phần.

Trong khi tình hình đang tốt đẹp… Mạc Lâm lại đến… Đi theo ông ấy còn có Ngao Vân Long Vương Tam Thái Tử.

Kẻ địch đến! Đề phòng cao độ! Tôi lập tức nhảy lên mái nhà, dùng tư thế

nhanh như vũ bão không kịp đề phòng chạy ra cửa, vừa nhỏ tiếng uy hiếp

không để Mạc Lâm xấu xa vào, vừa ỏn ẻn mấy câu lấy lòng Ngao Vân tốt

bụng, để anh ta một mình đi tìm Bích Thanh Thần Quân. Mạc Lâm xoa xoa

mũi, cười không nói, ngược lại Ngao Vân vui vẻ bước đến, xoa đầu tôi mấy cái, khen tôi là “mèo ngoan”, chuẩn bị đi vào trong nhà.

Tôi rất hài lòng với tình cảm không công bằng của mình, không ngờ từ đằng sau

vọng lại tiếng nói lạnh lùng của Bích Thanh Thần Quân:”Ngươi đang làm gì vậy?”

“Meo~ ” Tôi vội vàng quay đầu lại, nhảy vào lòng anh ta kêu lên”Tôi đang đuổi người xấu đi.”

Mạc Lâm cười đau khổ:” Con mèo nhà ngươi không những có thể bắt chuột mà còn có thể trông nhà.”

“Đương nhiên! Miêu Miêu rất tài giỏi mà!” Tôi đắc ý vểnh tai lên.

Bích Thanh Thần Quân cười khổ sở lắc đầu mời Mạc Lâm vào nhà, không khách khí nói với Ngao Vân:”Ngươi đến đây làm gì vậy?”

“Đến thăm con mèo tài giỏi của nhà ngươi!” Nụ cười của Ngao Vân hơi nham

hiểm, mắt đột nhiên đảo đi đảo lại trên người tôi,”Thật là đáng yêu!”

“Thăm xong thì cút đi!” Bích Thanh Thần Quân không khách khí với anh ta tí nào.

Tôi hơi bất mãn, vội vàng bao biện giúp Ngao Vân:”Anh ta rất tốt, không được đuổi anh ta đi, đuổi tên khốn kiếp Mạc Lâm kìa.”

Chưa nói dứt lời, Bích Thanh Thần Quân giận dữ gõ lên đầu tôi mấy cái đau

điếng:”Nói linh tinh, mèo nngu ngốc nhà ngươi không phân biệt đúng sai,

Mạc Lâm hết lòng hết dạ trị thương cho ngươi, làm sao là người xấu được, nhanh đi xin lỗi ngay!”

“Hừm!” Tôi lắc đầu không chịu nói.

Ngao Vân cười tít mắt, không vì sự không khách khí của Bích Thanh Thần Quân

mà thất lễ, anh ta vòng tay nói:”Tháng sau là ngày sinh của cha mẹ ta,

rất hân hạnh được mời Bích Thanh Thần Quân và Mạc Lâm tiên nhân đến dự.”

Bích Thanh Thần Quân lạnh mặt nhận tấm thiệp