
, mẹ biết.” Thấu Ngọc trong miệng đáp lời, kích động trên mặt vẫn không
có một tia giảm bớt, điều này làm cho Ly Ương có chút không hiểu. Bất quá không
đợi nàng nghĩ nhiều, Thấu Ngọc đã dùng ngón tay đâm đầu của nàng, mắng: “Con
nha đầu này, chính là không để cho người yên tâm!”
Ôm đầu, Ly Ương đáng thương nhìn Thấu Ngọc, ủy khuất kêu lên: “Mẹ...”
“Đứa ngốc, không sao, đều không có việc gì...” Thấu Ngọc đau lòng ôm nữ nhi bảo
bối của mình, nghĩ tới những nỗi khổ nàng chịu liền đau lòng muốn chết, dịu
dàng an ủi, “Mẹ trở lại, về sau không còn người dám khi dễ con nữa.”
Ly Ương được Thấu Ngọc ôm ở trong ngực liều mạng cắn môi, không để cho mình
khóc ra thành tiếng, vậy mà nước mắt còn không nghe lời chảy ra bên ngoài. Cho
đến khi nghe được câu “Mẹ trở lại, về sau không còn người dám khi dễ con nữa”
của Thấu Ngọc, Ly Ương cũng nhịn không được nữa, ủy khuất mấy ngày nay lập tức
mãnh liệt tràn ra, chôn ở trong ngực Thấu Ngọc khóc lớn tiếng. Nghe được tiếng
khóc thương tâm ủy khuất của nữ nhi, ngay cả Thấu Ngọc luôn luôn kiên cường
cũng đỏ vành mắt, nghẹn ngào nhẹ giọng an ủi.
Tiếng khóc nghẹn ngào của nữ nhi và thê tử, ở trong lòng Át Quân như từng vết
đao cắt, khiến cho hắn đau lòng vạn phần. Cố nén tâm tình xuống, Át Quân cúi
người với Bạch Nhiễm, nói: “Mấy ngày nay, tiểu nữ nhờ có Đế quân.”
Hắn và Thấu Ngọc cũng là ngày hôm trước vừa mới trở lại, khi đó Ly Ương cũng đã
lọt vào trong hôn mê. Tâm thần đều tổn hại, nữ nhi của hắn bị bao nhiêu đả kích
mới có thể như thế. Nghĩ tới đây, Át Quân lại lo lắng.
Bạch Nhiễm chẳng qua là cười cười, “Ta đi về trước.”
Biết Bạch Nhiễm mấy ngày nay vẫn ở tại núi Nguyên Hoa, chuyện Hồ tộc cũng không
lo lắng bao nhiêu, hôm nay nhất định là có một đống chuyện chất chứa xuống.
Nghĩ tới đây, Át Quân vội vàng nói: “Ta đưa Đế quân đoạn đường.”
Bạch Nhiễm gật đầu, theo Át Quân cùng nhau đi ra ngoài.
Chờ ra khỏi cửa núi, Bạch Nhiễm cũng không lập tức rời đi, ngược lại dừng bước,
mở miệng hỏi: “Át Quân, sau này liền do ta chiếu cố Ly Ương, tốt không?”
Át Quân sửng sốt một chút, cười nói: “A Ương từ khi còn bé đã do Đế quân trông
nom, hôm nay Đế quân nguyện ý chiếu cố nàng nữa, dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
Sau này, còn phải làm phiền Đế quân dạy nhiều hơn.”
“Át Quân, ta nói chính là chiếu cố, cũng không phải là chăm sóc.” Bạch Nhiễm
quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Át Quân, trong mắt màu mực chảy xuôi ánh sáng
không ai bằng.
Chiếu cố và chăm sóc, có khác nhau sao? Át Quân không hiểu, chỉ có thể ra hiệu
Bạch Nhiễm nói tiếp.
Bạch Nhiễm cười khẽ, dứt khoát nói thẳng thắn: “Át Quân, gả A Ương cho ta, được
không?”
Cả người Át Quân sững sờ ở tại chỗ, mới vừa rồi hắn nghe được cái gì? Năm nay
hắn cũng mới hơn một vạn tám ngàn tuổi, lỗ tai không đến nỗi xảy ra vấn đề a!
Chẳng qua nếu như không phải là lỗ tai hắn có vấn đề, đó chính là... Át Quân
máy móc ngẩng đầu, Bạch Nhiễm trước mắt vẫn duy trì nụ cười yếu ớt vừa rồi. Như
vậy, là Đế quân trước mặt hắn xảy ra vấn đề?
Bạch Nhiễm đứng tại chỗ, dù bận vẫn ung dung chờ Át Quân nghĩ thông suốt rồi
khôi phục bình thường.
“Đế quân, ngươi, ngươi mới vừa nói... Là thật?” Qua một lúc lâu, Át Quân mới
thử dò xét mở miệng, rối rắm lựa lời, “Không đúng, phải là, ta thật sự không có
nghe sai?”
“Ngươi không có nghe sai.” Bạch Nhiễm gật đầu, bình tĩnh trả lời.
Lần này, Át Quân rốt cuộc có thể xác định mới vừa rồi hắn quả thật không có
nghe sai rồi.
“Cái này, Đế quân, A Ương nàng...” Biết rõ rồi, lông mày Át Quân đều muốn nhăn
đến cùng nơi.
“Ta biết, cho nên ta nói là không phải hiện tại.” Bạch Nhiễm cười cắt đứt lời
nói của Át Quân, xoay người đối mặt với hắn, ánh mắt trịnh trọng, từng chữ từng
câu nghiêm túc hỏi, “Về sau, chờ A Ương nguyện ý, gả nàng cho ta, được không?”
Át Quân bị sự trịnh trọng trong mắt Bạch Nhiễm làm cho chấn động, rũ mắt suy
nghĩ mấy giây, lên tiếng: “A Ương nguyện ý, dĩ nhiên là tốt.”
Đáp án này, khiến cho mặt mày Bạch Nhiễm giãn ra, nụ cười vốn là nhạt nhẽo lan
tràn ra vô hạn. Trong khoảnh khắc, tựa như trăng sáng hoa nở.
Giương mắt nhìn màu đỏ lan tràn ra ở phía tây, Bạch Nhiễm gật đầu cười nói: “Như
thế, rất tốt.”
***
Núi Phượng Kỳ.
Cầm trong tay một ly trà xanh, Phượng Minh lẳng lặng nhìn đôi bích nhân trước
mắt. Hồi lâu, hắn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thổi trà trong tay, nhìn ao sen trắng
cười nhạt nói: “Thì ra Nhân Phi là hoa sen trắng trong ao này biến thành.”
“Cũng đúng, ngươi vốn là Thiên Sơn tuyết liên, chuyển thế cũng nên tìm họ hàng
gần.” Nói xong, Phượng Minh lập tức phối hợp tăng thêm một câu. Nhân Phi này,
tính tình và dáng ngoài đều như trước kia, nhu hòa yên tĩnh, ngay cả trí nhớ cũng
lưu lại rất nhiều.
Phượng Minh vỗ tay một cái, tựa hồ nhớ ra cái gì, hỏi: “Đúng rồi, ngươi còn
thiếu ta một chai Thiên Sơn băng lộ, ngươi còn nhớ rõ không? Bây giờ trở về,
ngàn vạn đừng muốn quỵt nợ.”
Nhân Phi cau mày, cố gắng suy tư một lát, cuối cùng không thể làm gì khác hơn
là xin lỗi nói với Phượng Minh, “Cái này, ta nhớ không được...”
“Ngươi không nhớ ra được