XtGem Forum catalog
Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326510

Bình chọn: 9.5.00/10/651 lượt.

hắn đang cố ý trêu tức nàng rời đi.

Ly Ương cũng không có đưa tay nhận lấy quả Vân La Bạch Nhiễm đưa tới, chẳng qua

là ngước mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Ta vẫn chưa từng hỏi ngươi, nhưng bây giờ

ta rất muốn biết. Bạch Nhiễm, tại sao ban đầu đột nhiên buông tay bất kể ta?”

“Ta nào có đột nhiên buông tay bất kể ngươi?” Thần sắc Bạch Nhiễm không đổi,

ánh mắt đen láy vẫn cười tủm tỉm nhìn nàng, giống như thật là không có gì xảy

ra. Lắc lắc quả Vân La trong tay, Bạch Nhiễm cười hỏi: “Còn không mau cầm đi?

Chẳng lẽ muốn ta cứ đưa như vậy?”

Vốn là không có khả năng trông cậy vào việc có thể từ trong miệng hắn lấy được

đáp án gì, nhưng nghe hắn nói như vậy, trong lòng Ly Ương vẫn đột nhiên sinh ra

một cỗ oán khí. “Lạch cạch ——” cả chậu quả Vân La bị Ly Ương đẩy trên mặt đất.

“Tiểu Bạch...”

Không đợi Bạch Nhiễm nói xong, Ly Ương liền nhìn hắn một cái thật sâu, xoay

người vào phòng.

Cái nhìn kia, là oán.

Bạch Nhiễm sững sờ tại chỗ, thật lâu mới cười ra, khom xuống nhặt từng quả Vân

La trên đất lên. Nhặt về từng quả Vân La rơi tán loạn, thả vào cạnh cửa, Bạch

Nhiễm xoay người rời đi.

Hắn sai lầm rồi sao?

Không, hắn không sai.

Ngày đó Phượng Hề nói, về

sau đừng trở lại núi Phượng Kỳ, hôm nay nàng vẫn muốn tới. Ly Ương giơ vò rượu

Vân Tung lên, đến phía sau núi cũng không thấy Phượng Hề. Ly Ương cũng không

nghĩ tới đi tìm hắn, chẳng qua là đặt rượu Vân Tung ở trong đình, cầm thức ăn

cá để ở một bên lên, ngồi vào bên cạnh ao sen cho cá ăn, “Xích, mau ra đây, ta

sang đây xem ngươi.”

Qua một lúc lâu, một đuôi cá chép màu đỏ mới chậm chạp từ mặt nước toát ra cái

đuôi.

“Chậm như vậy mới ra ngoài, có phải không muốn nhìn thấy ta hay không?” Ly Ương

đem thức ăn cá đến một phương hướng khác, dẫn bầy cá ra.

Cá chép màu đỏ chậm rãi du đãng ở bên cạnh ao, không có làm ra bất kỳ phản ứng

nào đối với lời của Ly Ương.

Ly Ương thở dài, yếu ớt mở miệng nói: “Ngay cả ngươi cũng không hoan nghênh ta,

xem ra ta thật không nên tới núi Phượng Kỳ này.”

Thân hình cá chép màu đỏ dừng lại, hôm nay nữ nhân ngốc này diễn trò gì?

“Xích, hắn cũng bảo ta đừng trở lại núi Phượng Kỳ. Nhưng ta vẫn không nhịn được

muốn đi qua, coi như không thấy được hắn cũng muốn tới. Có phải cảm thấy ta rất

ngu hay không? Ta cũng cảm thấy như vậy. Bất quá Tiểu Cửu nhi nói rất đúng,

không thử một chút làm sao biết không được chứ?”

“Nếu thích, liền cố gắng theo đuổi! Cái gì ngươi đều không làm, ngu hề hề đợi ở

chỗ này có ích lợi gì? Chưa thử qua như thế nào biết không được? Chớ toàn thân

một bộ dạng nhơn nhớt méo mó, tiểu gia nhìn liền phiền, tuyệt không giống như

ngươi!”

Đó là hai ngày trước Phượng Cửu tới núi Nguyên Hoa nói với nàng, tựa như hắn

nói, bộ dạng nhơn nhớt méo mó đúng là không giống nàng.

“Dù sao ta cũng đã quyết định, bất kể hắn có như thế nào đi nữa, ta sẽ không

buông tha.” Ly Ương phối hợp nói, phát hiện cá chép màu đỏ trong ao chẳng qua

là lười biếng bơi chậm lên, hoàn toàn coi thường đối với thức ăn cá nàng ném

xuống, “Này, ngươi chịu khó chút đi? Hiện tại chê thức ăn cá ăn không ngon rồi?

Chẳng lẽ ngươi muốn ăn thứ khác? Nếu không lần sau ta mang một vài thứ khác tới

cho ngươi nếm thử được không?”

“Rào rào ——” lại phất một đuôi nước, Ly Ương sớm né ra một bước.

“Xích, ngươi rốt cuộc là tính khí xấu gì? Ta nói mang thức ăn ngon cho ngươi

còn phẩy nước ta? Chẳng lẽ phải đem ngươi đi chưng ăn mới cam tâm?” Ly Ương tức

giận chống eo cười mắng, mấy câu nói đó đổi lấy một đống nước lớn.

“Ngươi!” Ly Ương dở khóc dở cười nhìn cá chép màu đỏ lại chui vào trong nước

mất tung tích, lắc đầu không biết nói cái gì cho phải. Con cá chết này, luôn là

bộ dạng thối này, cố tình nàng lại thích bộ dạng này! Phải phải phải, nàng vẫn

nên về sớm một chút. Dù sao ngay cả cá đều không chào đón nàng, người nọ càng

không thể nào xuất hiện.

Ngày thứ hai khi Ly Ương tới, phát hiện vò rượu Vân Tung nàng để ngày hôm qua

vẫn còn ở chỗ cũ. Bĩu môi, tiếp tục để vò đang cầm trong tay xuống, Ly Ương móc

một bình ngọc nhỏ ra, chạy đến bên ao sen hô: “Xích, hôm nay mang theo đồ tốt

tới cho ngươi, còn không mau ra ngoài một chút?”

Lần này cá chép màu đỏ xuất hiện nhanh hơn hôm qua một chút, bất quá vẫn là bộ

dáng không tập trung, đung đưa cái đuôi qua lại ở bên cạnh ao.

Lung lay bình trong tay mấy cái, Ly Ương ngồi chồm hổm xuống, thần thần bí bí

nói: “Hắc hắc, đan dược của lão đạo Tấn Hư kia nổi danh tốt ở Tiên giới, ta lấy

vài vò Xuất Vân mới đổi được mấy viên với hắn.”

“Ừ, mấy viên Bản Nguyên đan này có thể giúp ngươi sớm ngày hóa thân. Chờ ngươi

hóa thân rồi, trò chuyện với ta được không? Tránh cho ta tự nói chuyện một

mình.” Cầm Bản Nguyên đan, Ly Ương tùy ý ném từng viên một vào trong nước. Cá

chép màu đỏ hành động cực kỳ linh hoạt, mỗi lần đều nhận trúng. Một cái nháy

mắt, Bản Nguyên đan đã vào trong bụng nó.

“Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, tiên quả ngọc lộ, đan dược linh tuyền cái gì,

cũng đều là đồ tốt. Lần sau trở lại nếu ngươi còn chưa tiến bộ, ta liền trực

tiếp đem ngươi nấu canh cá.” Vỗ tay một cá