
Đến đây, A Danh.” Bạch Cát vỗ vỗ chỗ kế bên, Trần Minh Sinh bước qua ngồi. Ngô Kiến Sơn và một người khác ngồi vào
sô pha đối diện.
Bạch Cát lấy hộp thuốc trong áo ra rút hai điếu, đưa một điếu cho Trần Minh Sinh.
“Cảm ơn anh Bạch.” Trần Minh Sinh nhận điếu thuốc, lấy bật lửa ra, châm thuốc cho Bạch Cát trước.
Bạch Cát rít một hơi, thả người nằm trên sô pha, tầm mắt vừa vặn đối diện
Ngô Kiến Sơn, ánh mắt sau gọng kính bạc chứa chút ý cười nhàn nhạt.
“Tôi đã nói gì.” Bạch Cát búng tàn thuốc: “Tôi đã từng nói với các chú, chú
ấy không quay lại, chắc chắn đã xảy ra chuyện.” Không bất ngờ khi ‘chú
ấy’ mà Bạch Cát nhắc đến chính là Trần Minh Sinh.
Bạch Cát quay đầu, hắn hơi gầy, nên khi hơi nghiêng đầu từng đường nét trên khuôn mặt càng rõ ràng.
“A Danh.” Bạch Cát thản nhiên hỏi: “Chú không muốn quay về?”
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không phải.” Anh nhìn tấm thảm đỏ sậm trải trên mặt đất trước mặt: “Anh Bạch, là em thấy… thấy hơi mệt rồi.”
“Chậc.” Bạch Cát nhanh chóng quay đầu lại, phì cười: “Mệt? Chú chỉ bấy nhiêu mà đã thấy mệt.” Hắn dùng ngón tay chọc chọc Trần Minh Sinh, hơi vươn
người tới: “Mới kiếm được vài đồng, chú đã thấy mệt rồi à.” Hắn dứt lời
hai người đứng bên cạnh cười theo, Trần Minh Sinh cũng cúi đầu nở nụ
cười.
Bạch Cát nhích người ngồi lại chỗ cũ, nói: “A Danh, chỉ mất một chân thôi mà, chú sợ gì chứ!” Hắn nhìn Trần Minh Sinh, chậm rãi
buông lời: “Có phải không tin anh không?”
Ánh mắt Bạch Cát thoáng chút lạnh lùng, Trần Minh Sinh ngẩng đầu bắt gặp, anh cúi đầu trả lời:
“Không phải, anh Bạch, em tin anh.”
Bạch Cát giơ tay, kéo góc áo Trần Minh Sinh nhìn nhìn, nhíu mày bảo: “Chú xem chú đi, biến mình thành cái gì rồi?”
Trần Minh Sinh cúi đầu không đáp.
Ngô Kiến Sinh nói: “Giang Danh, việc này cậu có chỗ không đúng. Dù thế nào
cậu cũng phải báo với bọn tôi một tiếng. Không nói một câu cứ thế bỏ đi
là sao chứ?”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Là tôi sai.”
“A Danh.” Bạch Cát khẽ rít một hơi thuốc bảo: “Chú theo anh bao lâu rồi?”
Trần Minh Sinh bất giác nghiến răng đáp: “Tám năm.”
Bạch Cát dường như cũng bị quãng thời gian ấy thu hút, hắn nhìn từng vòng
khói thuốc chậm rãi bay lên, tựa như đang đắm mình trong ký ức.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa, Ngô Kiến Sơn lên tiếng cho vào. Hai nhân viên phục vụ đẩy xe bước vào, trên xe đẩy bày nguyên liệu cho món lẩu.
Bạch Cát hạ tay xuống, dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn: “Đến đây nào, ăn cơm trước đã.”
Trần Minh Sinh theo Bạch Cát bước lại bàn. Phục vụ xếp trên bàn mười mấy dĩa, thịt, rau, hải sản, tất cả đã chuẩn bị xong.
Lẩu được bưng lên cuối cùng, Bạch Cát lấy khăn ướt lau tay, nói với phục vụ: “Lấy hai bình rượu ngon.”
“Dạ, anh chờ một lát nha.”
Phục vụ xuống lấy rượu, Bạch Cát vỗ vỗ vai Trần Minh Sinh: “Ăn sáng chưa?”
Trần Minh Sinh: “Mới ăn một chút.”
Bạch Cát: “Nào đến đây, vừa đúng lúc, vừa ăn vừa nói.”
Lẩu là món Bạch Cát thích nhất, khẩu vị của hắn rất nặng, hơn nữa lại rất
thích ăn cay. Không khí bữa ăn rất nhẹ nhàng, Ngô Kiến Sơn, Lưu Vĩ và
người còn lại thay nhau kính rượu, Trần Minh Sinh đều tiếp hết.
Bạch Cát thích tự động tay, hắn vẫy vẫy tay cho phục vụ lui xuống hết, chờ lẩu sôi, hắn gắp một đũa thịt dê bỏ vào.
“A Danh, thời gian qua chú làm gì?” Bạch Cát thuận miệng hỏi.
Trần Minh Sinh đáp lại: “Cũng không làm gì, phần lớn thời gian đều dưỡng thương.”
Bạch Cát gật đầu, hắn nhúng mấy miếng thịt dê, quay sang nhìn chân Trần Minh Sinh: “Có trách anh không?”
“Dạ?” Trần Minh Sinh chưa kịp phản ứng, anh nhìn ánh mắt Bạch Cát mới hiểu được.
“Không.” Trần Minh Sinh nói: “Anh Bạch, chuyện đó không liên quan đến anh.”
Bạch Cát ăn một miếng thịt dê, giận dữ nói: “Anh cũng không còn cách nào
khác, lúc đó xảy ra chuyện đột xuất, anh buộc phải rút lui trước.” Hắn
siết chặt cái khăn, lau miệng xong nói tiếp: “Sau đó, anh đã cho Kiến
Sơn và mấy anh em tìm kiếm chú, nhưng tìm hơn nửa tháng cũng không có
tin tức.”
“Đúng vậy.” Ngô Kiến Sơn nói, “Tôi dẫn người đến Đông Hưng tìm cậu suốt mười lăm ngày, không hề có tin tức gì.”
Lưu Vĩ bỗng nhiên nói: “Đúng vậy, anh Danh. Lúc đó em cũng đi.” Gã thoáng
nhìn Ngô Kiến Sơn, sau đó lại quay sang, nét mặt như nghiền ngẫm: “Anh
Danh, bọn em tìm lâu như vậy nhưng không hề có tin tức của anh, anh đã
đi đâu vậy?”
Bạch Cát lại nhúng một miếng thịt, lúc ăn dường như hơi nóng, thổi phù phù mấy lần.
Trần Minh Sinh nói: “Sau khi gặp chuyện, tôi trốn ở Đông Hưng vài ngày, sau
đó theo một chuyến xe vận chuyển hoa quả lên phía Bắc.”
Lưu Vĩ nói: “Bọn em báo tin khắp nơi, anh không để ý sao?”
Trần Minh Sinh: “Không.”
Lưu Vĩ cười lạnh. Gã khoảng ba mươi tuổi, nhìn nhỏ hơn Trần Minh Sinh một
chút, bộ dạng cũng không khó coi, nhưng nét mặt luôn ẩn hiện sự tàn ác,
nhất là lúc nhìn Trần Minh Sinh lại càng rõ ràng.
Gã gọi một
tiếng anh Danh, nhưng không hề có chút tôn trọng, ngay cả thằng ngốc
cũng nghe thấy, tuy vậy không ai có biểu hiện gì khác.
Trần Minh Sinh nhìn gã.
Gã Lưu Vĩ này anh gặp lần đầu là năm năm trước. Lúc đó, anh đã theo Bạch Cát được vài năm.
Ban đầu, Lưu