XtGem Forum catalog
Hẹn Đẹp Như Mơ

Hẹn Đẹp Như Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321583

Bình chọn: 9.00/10/158 lượt.

nhưng lại cẩn thận, chỉ

sợ đánh thức cô.

Cô nằm im lặng trong bóng tối.

Cuối cùng anh đã tìm thấy viên thuốc, liền nuốt vào như thế.

Cô không dám động đậy, cứ nằm yên như thế. Cứ như thế nghe tiếng thở

nhẹ của anh, bởi vì đau nên anh nhẫn nhịn thở, thuốc dần dần phát huy

tác dụng, anh ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi cực độ, còn cô nhắm mắt lại

cho đến tận sáng.

Ngay cả nước mắt cô cũng không thể chảy.

Cứ đợi cho đến lúc Nguyễn Chính Đông tỉnh dậy, tư thế ngủ của hai

người rất thân mật, giống như hai đứa trẻ, cô gối đầu lên cánh tay anh,

rúc vào lòng anh.

Anh nhìn cô chăm chú, mỉm cười: "Này, tối qua gạo đã nấu thành cơm......em phải chịu trách nhiệm với anh đó."

Cô cố tình nói thuận theo anh như là lời thoại trong phim lúc 8h tối: "Em uống say rồi, không nhớ gì hết, nhưng em sẽ chịu trách nhiệm."

Anh ôm cô, còn mặt cô kề sát vào ngực anh, nghe tiếng tim đập của

anh, thình thịch, thình thịch........kề quá sát dường như là chấn động,

làm chô cô vừa cảm thấy yên lòng, lại dường như vừa không yên lòng.

Giai Kỳ." Giọng nói anh dường như phát ra từ trong ngực, ù ù.

"Ừ?"

Cô kề sát vào lòng anh, rất ấm áp, rất yên tĩnh, còn anh cuối cùng cũng không nói gì.

Sau khi ngủ dậy Nguyễn Chính Đông thở ôxi một lúc, rồi uống

thuốc, tinh thần tốt hơn rất nhiều. Anh và Giang Tây gọi điện cho cha

mẹ, Nguyễn Chính Đông nói với cha mấy câu, bỗng nhiên nói: "Cha đợi một

lát, con bảo Giai Kỳ chúc tết cha." Sau đó liền đưa điện thoại cho Giai

Kỳ.

Giai Kỳ trong chốc lát bị làm cho khiếp sợ đến đờ đẫn, cầm điện thoại lúc lâu không nói được gì, nghe thấy đầu đây bên kia cuối cùng vọng lại tiếng cười, nói vô cùng thân thiết: "Giai Kỳ, năm mới vui vẻ."

Cô nói nhỏ: "Năm mới vui vẻ."

"Gọi Giang Tây ghe điện thoại đi, ta nghe thấy tiếng nó cười ở bên cạnh."

Giai Kỳ đáp "Vâng", lập tức đưa điện thoại cho Giang Tây.

Sau khi Giang Tây nói xong, mẹ Nguyễn Chính Đông lại bảo Giai Kỳ nghe điện thoại, hỏi tình hình của Nguyễn Chính Đông, lại dặn dò cô giữ gìn

sức khỏe, nói với cô rất nhiều.

Đến trưa Nguyễn Chính Đông hơi mệt, anh về phòng mình ngủ trưa.

3h chiều anh vẫn chưa dậy, Giai Kỳ hơi lo, đi lên lầu xem anh thế nào.

Nhẹ nhàng đi vào phòng anh, anh nằm trên giường quay lưng lại với cửa, không động đạy, dường như ngủ rất ngon.

Bỗng nhiên Giai Kỳ cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đi lại, tim đập thình thịch, đưa tay ra, đặt lên vai anh.

Ngón tay hơi lạnh của anh bỗng nhiên đặt lên tay cô, làm chô cô giật

bắn mình, anh không quay người lại, vẫn nằm ở đó, lại cứ nắm chặt lấy

tay cô, giọng nói dường như rất nhẹ nhàng: "Em yên tâm, anh sẽ không lén lút chết đi đâu."

Giai Kỳ nói lớn: "Mồng một đầu năm, không được nói những lời này, chẳng kiêng kị gì cả."

Anh quay người lại, cười cười với cô: "Được rồi, đồng ngôn vô kỵ."

Một lúc sau, lại nói: "Giai Kỳ, nếu có một ngày như thế, em đừng ở

bên cạnh anh. Xin em nhất định phải rời xa, nếu không thì anh sẽ không

chịu nổi đâu."

Cô dường như mất kiềm chế, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: "Anh nói

nữa, anh nói thêm một từ nữa, em sẽ đi ngay lập tức, vĩnh viễn cũng

không quay lại, anh có tin không?"

Anh cười một lát: "Anh lại thật sự hy vọng em đi ngay bây giờ, nếu có thể, vĩnh viễn cũng đừng quay lại nữa."

Nước mắt cô chảy tràn xuống: "Em không cho anh nói, anh không được nói nữa."

Anh lại vẫn cứ cười: "Chỉ nói thôi mà anh cũng đâu thể chết ngay được."

Cô hận đến mức cắn anh, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, hàm răng cách lớp quần áo, vẫn cắn chặt vào trong da thịt, chỉ là không kìm được nấc

nghẹn, giống như là một con vật nhỏ bị thương, không có cách nào bảo vệ

bản thân. Chân mềm đi, cuối cùng quỳ xuống, ôm lấy bản thân mình, hy

vọng rằng có thể cuộc tròn vào, cuộn vào đến nới mà người khác không

thấy. Cô chưa từng yếu đuối như thế bao giờ, cảm thấy giống như con ốc

bị mất vỏ, chỉ còn lại thân thể yếu đuối nhất không có sức lực nhất,

không có bất cứ thứ gì che đậy bị lộ hết ra ngoài không khí.Cô vẫn luôn

cho rằng có thể có cơ hội, nhưng anh lại tàn nhẫn như thế, vận mệnh tàn

nhẫn như thế, chỉ ra cái sự thật cô sợ hãi nhất đáng sợ nhất.

Anh cũng xuống giường, đưa hai cánh tay ra chầm chậm ôm lấy cô: "Giai Kỳ, từ sau anh không nói nữa."

Cô vốn không có cách nào khống chế bản thân mình: "Nguyễn Chính Đông, anh bắt nạt em, sao anh lại có thể bắt nạt em như thế........" nắm lấy

vạt áo anh, ngón tay run cầm cập không thể khống chế được: "Sao anh có

thể bắt nạt em như thế, anh lừa em, anh làm cho em tin. Anh lừa em đến

tận bước này, anh lại muốn vứt em đi. Sao anh có thể như thế, anh đã

đồng ý với em, bất cứ lúc nào cũng không rời xa em, nhưng anh lừa em.

Anh lừa em."

Anh ôm cô, chầm chậm dỗ dành cô: "Anh không nói nữa, sau này không nói nữa, anh sai rồi. Anh không nói nữa."

Cô nắm chặt lấy anh, cô không có cách nào khác, chỉ có nắm lấy anh thật chặt. Nếu có thế, cứ nắm chặt anh như thế.

Cô biết bản thân mình không nên khóc, nhưng cô không khống chế nổi

bản thân, sự đè nén bấy lâu nay dường như tràn ra sụp đổ. Cứ như thế,

trước đây chính là như thế, n