XtGem Forum catalog
Hẹn Đẹp Như Mơ

Hẹn Đẹp Như Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321590

Bình chọn: 9.00/10/159 lượt.

hụ nữ bình

thường, cô có máu có thịt có khuyết điểm, nhưng vẫn sống, làm cho người

ta cảm thấy, đó mới là đang sống."

Giai Kỳ nói: "Cô đừng khen tôi như thế, tôi không tốt như vậy đâu."

Giang Tây nói: "Cô tốt ở chính là ở chỗ cô không tốt như vậy."

Cô ấy nói: "Anh trai tôi thật may mắn, có được cô."

"Mặc dù tình hình trước mắt của anh ấy rất không tốt, nhưng tôi tin,

hai người nhất định sẽ có thể ở bên nhau. Bởi vì anh ấy rất dũng cảm, cô cũng rất dũng cảm. Nếu sau này hai người gặp phải bất cứ trở ngại nào,

tôi cũng sẽ cảm thấy yên lòng, bởi vì cô sẽ không từ bỏ, cô sẽ không sợ

hãi."

Giai Kỳ nhẹ nhàng nói: "Không, tôi sợ hãi, lần đầu tiên tôi gặp mẹ cô tôi vô cùng sợ hãi."

Bây giờ cô càng cảm thấy sợ hãi hơn, sự sợ hãi đó thậm chí là hoảng sợ.

Hoảng sợ sự việc mà cô không thể đối mặt.

Giang Tây cố gắng chuyển đều tài, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Nói

cho cô một bí mật nhé, bí mật mà ngay cả anh trai tôi cũng không biết,

thật ra tôi chụp trộm cô một bức anh, đưa cho cha tôi xem."

Giai Kỳ nhìn cô ấy.

Cô cố ý nói thoải mái hơn: "Tôi chọn một bức đẹp nhất, thật đấy,

chính là hôm đó anh trai tôi chụp, chính là bức cô và Giáp Cốt Văn

nghịch nước ở trên bãi cỏ. Chụp cô rất hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp rung

động lòng người. Cô đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng là bị ép thôi, anh

ấy và cha cãi nhau trong điện thoại, cãi nhau xong cha tôi bảo thư ký

gọi đến, nói, không cho ông gặp người, thì cũng phải cho ông xem ảnh.

Anh trai tôi không làm, tôi không có cách nào, đành vụng trộm đưa cho họ một bức."

Giai Kỳ không biết phải nói gì mới được, Giang Tây nói: "Thật ra cha

tôi thương anh ấy nhất, ông toàn không công bằng, đừng thấy rằng bề

ngoài ông ấy nghiêm khắc với anh ấy, thật ra đối với anh trai tôi ông ấy còn mềm lòng hơn cả mẹ. Mỗi lần ông tức giận với anh, đều giống như là

sấm chớp mùa hè, ầm ầm đùng đùng, nhưng chưa chắc đã mưa thật. Cô yên

tâm, tương lai rất tươi sáng, chỉ cần giải quyết được ông ấy, mẹ tôi sẽ

không thể ngăn cản gì."

Giang Tây cố sức nói vui lên, dường như tương lại còn có rất nhiều

rất nhiều việc phải giải quyết, cô không thể dừng lại, chỉ sợ bản thân

mình dừng lại, sẽ rơi lệ.

Còn Giai Kỳ nghe chăm chú, bất kể cô ấy nói gì, cô đều cười, cô đều gật đầu..

Tương lai, còn có một tương lai rất dài lâu, cô đều ở bên cạnh anh,

chỉ cần ở bên cạnh anh, cô nhất định có thể, bất kể xảy ra chuyện gì, họ đều có thể, ở bên nhau.

Tình trạng của Nguyễn Chính Đông cuối cùng cũng dần dần ổn định, chỉ

là dựa vào thuốc giảm đau. Tinh thần anh cũng coi như là tốt, có thể

xuống giường hoạt động, nhưng càng ngày càng trầm lặng hơn.

Trước đây anh nói rất nhiều, Giai Kỳ ở bên cạnh anh, luôn phải đấu

khẩu, nhung bây giờ Giai Kỳ dùng hết mọi cách trêu đùa anh, nhiều nhất

anh cũng chỉ cười, xoa xoa đầu cô.

Cô cảm thấy chán nản, bởi vì sự đối đãi này giống như là với Giáp Cốt Văn.

Lúc Giáp Cốt Văn làm nũng, anh cũng chỉ vỗ vỗ đầu nó.

Buổi sáng hôm tất niên, bên bệnh viện cuối cùng cũng chịu chấp nhận,

cho Nguyễn Chính Đông xuất viện một ngày, cho anh về nhà ăn tết.

Trong nhà rất náo nhiệt, mấy hôm trước Giang Tây tìm mấy người bạn

đến, bố trí căn nhà rộng lớn như thế, nhưng lại bố trí giống như là

Giáng sinh.

Giang Tây nghe Nguyễn Chính Đông phê bình như vậy, vô cùng buồn bã, kéo Giai Kỳ đòi lấy lại công bằng.

Giai Kỳ nói: "Nhìn thì hơi giống Giáng sinh, đâu đâu cũng là đèn màu sáng lấp lánh, mặc dù dán chữ Phúc, nhưng lại treo quả đỏ."

Không khí vui vẻ ấm áp, mặc dù bình thường đến mức không chịu nổi,

thật ra Giai Kỳ rất thích không khí vui vẻ náo nhiệt này, nhưng trên

miệng lại không hề thừa nhận.

Giang Tây nói: "Bây giờ cô chỉ theo anh ấy thôi, cô trọng sắc khinh bạn, cô coi thường cô em chồng tương lai."

Cô Lý và mọi người đều đã nghỉ phép về nhà. Căn nhà rộng lớn như thế

chỉ còn lại ba người bọn họ, nhưng vẫn rất náo nhiệt. Giang Tây đưa ra

chủ ý, dựa vào thoi quen của người phương Bắc làm sủi cảo đoàn viên, ba

người ở trong phòng bếp, vừa xem tivi vừa đối địch với nhau, xắn tay áo

lên như là một trận chiến lớn. Giang Tây đã chuẩn bi sẵn túi bột lớn, vô số nhân thịt, còn có các loai gia vị.

Giai Kỳ phụ trách vỏ bánh và nhân bánh, Nguyễn Chính Đông và Giang Tây phụ trách làm bánh.

Hai người bọn họ làm rất chậm, nhưng Nguyễn Chính Đông làm sủi cảo

rất có ra hình ra dáng, đẹp hơn nhiều so với Giang Tây. Vì thế mà anh vô cùng đắc ý: "Bọn anh năm đó ở trong quân đội, tết đến đều làm sủi cảo,

toàn thể quân binh cùng nhau làm. Đến đêm giao thừa, thủ trưởng quân ủy

xuống cơ sở thăm mọi người, thấy anh làm sủi cảo, đều liên tục khen

không tồi không tồi."

Giang Tây không phục, lẩm bẩm: "Họ đa phần đều nhìn anh lớn lên, có

thể không khen sao? Anh đừng thấy em làm mấy cái này không đẹp, em bọc

nhân lớn, ngon hơn."

Nguyễn Chính Đông cười: "Mấy cái đó của em lát nữa luộc sẽ bị vỡ hết, không tin em hỏi Giai Kỳ xem."

Giang Tây nói: "Không cần hỏi cô ấy, dù gì cô ấy cũng theo anh, anh

cũng bắt nạt em, người ta lấy vợ rồi quên mất mẹ, anh tốt lắm, ngay cả

em gái cũn