XtGem Forum catalog
Hẹn Đẹp Như Mơ

Hẹn Đẹp Như Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321652

Bình chọn: 8.5.00/10/165 lượt.

ệc anh đã làm cho cô, anh đều không hề nói với cô.

Cho dù là giúp cô giải quyết phiền phức trong công việc, cho dù là

lần tìm giúp cô chìa khóa, cô vĩnh viễn cũng không biết, rốt cục ở đằng

sau anh đã dùng mất bao nhiêu thời gian, bỏ ra bao nhiêu công sức, giúp

cô一一gánh vác, giúp cô一一tìm kiếm.

Anh đã từng nói: "Bời vì anh toàn tâm toàn ý với cô, anh dùng hết tất cả sức lực của mình."

Từ trước đến nay, anh thật sự đã làm được, anh dùng hết sức lực của mình để yêu cô, bất kể cô đối với anh như thế nào.

Anh luôn đợi cô.

Đợi cô yêu anh.

Cô ốm, anh là người đầu tiên phát hiện, cô gặp phiền phức, anh luôn giúp đỡ, mỗi lần cô khóc, anh đều biết.

Bởi vì anh toàn tâm toàn ý, yêu cô như thế, cho dù cô đang nghĩ gì,

anh đều có thể biết. Cho dù bất kể chuyện gì xảy đến với cô, anh đều có

thể biết.

Cô luôn tưởng rằng, bản thân mình là vì cảm động, nhưng cho đến bây giờ, cô không còn cách nào để cảm thấy cảm động nữa.

Cô để anh đợi cô lâu như vậy, đợi cho đến tận bây giờ, đợi cho đến tận hôm nay, cô mới toàn tâm toàn ý.

Lúc còn trẻ cô yêu một người, cho rằng tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi.

Sau này nhiều chuyện xảy ra như thế, cô luôn cho rằng, bản thân mình không còn sức lực nữa, để yêu một người khác.

Lúc cô quay người đi, anh lại cứ ở đó, luôn ở đó đợi cô.

Cô mất nhiều thời gian như thế, từng giây từng phút, dần dần lãng

quên, dần dần trưởng thành, đi trên con đường đấu tranh và do dự để đến

ngày hôm nay, sự lựa chọn cuối cùng cô thậm chí còn dao động. Cho đến

tận hôm nay cô mới biết thật sự yêu một người, là như thế nào.

Cho đến tận hôm nay, cô mới cảm thấy bản thân mình, có dũng khí bắt đầu lại.

Quên đi tất cả quá khứ, kết thúc tất cả mọi thức trước đây.

Cho đến tận hôm nay, anh mới đợi được cô.

Cho đến tận hôm nay, cô mới đợi được anh.

Cô phải quay về, nếu vẫn còn kịp, nếu vẫn có thể, cô muốn bắt đầu lại, toàn tâm toàn ý.

Đi ra khỏi sân bay vừa mới mở máy điện thoại, bỗng nhiên

nhận được điện thoại của Giang Tây, giọng nói lo lắng mà hoảng hốt:

"Giai Kỳ, cô ở đâu thế, anh trai tôi đột nhiên hôn mê, chúng tôi bây giờ đang ở trong bệnh viện."

Bỗng nhiên cô cảm thấy hoảng sợ, một sự hoảng sợ hoang mang chưa từng có.

Hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, lập tức qua đó.

May mà không phải giờ cao điểm, đường không hề đông xe, Giai Kỳ đến

nhanh bệnh viện, Giang Tây ra đón cô, mắt đã khóc đỏ hoe, nói: "Bác sỹ

nói tình hình rất không tốt, mẹ tôi cũng đã đến rồi."

Giai Kỳ cảm thấy hoảng sợ đến cực điểm.

Giai Kỳ chạy thẳng đến phòng bệnh, đi qua hành lang dài dài, hai bên

là vô số những cánh cửa phòng bệnh, cô ra sức chạy về phía trước, Giang

Tây đuổi theo cô ở phía sau: "Ở ICU *"

Nguyễn Chính Đông đang ở trong ICU, chỉ có thể cách tấm cửa kính, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của y tá và bác sỹ.

"Hôm qua cô không quay lại, anh ấy cả ngày không nói gì. Sang nay

tỉnh dậy, anh ấy nói không thoải mái lắm. Anh ấy chưa từng nói không

thoải mái, từ trước đến nay anh ấy có đau hơn nữa cũng nhẫn nhịn. Tôi

gọi điện cho bác sỹ, kết quả là vẫn chưa gọi được, anh ấy đã ngã xuống."

Giai Kỳ vừa đau đớn vừa hối hận. Nếu không phải là cô, nếu không phải là cô do dự một ngày như thế, có lẽ sự việc sẽ không xảy ra, tất cả đều là lỗi của cô.

Là do cô yếu đuối, mới xảy ra chuyện như thế này.

Chân cô mềm đi, dựa vào tường, dường như chỉ có như thế, mới có thể đứng vững.

Thư ký Trương đi đến, nói nhỏ với Giang Tây mấy câu, Giang Tây quay mặt lại nói với cô: "Mẹ muốn gặp cô."

Giai Kỳ trong lòng đau như cắt, bởi vị sự hoảng sợ và hoảng hốt chưa

từng có, cơ thể hơi tê dại, đờ đẫn đi theo, đến tận một phòng khách.

Tầm mắt của cô mơ hồ, nhìn thấy người trên ghế sô pha, không biết phải nói gì, chỉ cúi thấp đầu không nói."

Giọng nói của mẹ Nguyễn Chính Đông hơi khàn, thần sắc mệt mỏi mà tiều tụy, giây phút đó, bà chỉ là một người mẹ bình thường.

Bà nói: "Ta có nhắc đến cháu với cha Đông Tử, nói rằng cháu rất tốt

với Đông Tử." Ngừng lại một lúc, bà nói: "Hôm đó Đông Tử gọi điện cho

cha nó, ông ấy không đồng ý quan hệ của hai đứa. Chủ yếu là suy nghĩ đến bệnh của Đông Tử, mà cháu còn trẻ, chỉ sợ làm lỡ dở cháu."

Cuối cùng cô rơi lệ, nói: "Không phải."

Nấc nghẹn, nói: "Là cháu không tốt, không thể về kịp, làm cho anh ấy lo lắng."

Nói nhiều hơn nữa đều là vô ích, cô muốn bản thân mình chết đi cho xong.

"Tình hình trước mắt, cháu có thể quay lại, bác đã rất mừng rồi."

Cô âm thầm rơi lệ, Nguyễn phu nhân hiểu rõ, đều biết rõ mọi thứ trong lòng.

"Cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện, hơn nữa lương thiện. Có cháu ở đây, ta yên tâm rồi." Bà nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ Giai Kỳ: "Bác sỹ nói nó sẽ tỉnh lại, hy vọng cháu có thể làm cho nó yên tâm."

Nguyễn Chính Đông tỉnh dậy vào buổi tối, dưới sự kiên trì của bản thân anh, ra khỏi ICU, chuyển đến khu phòng bệnh đặc biệt.

Sắc mặt anh không hề tốt, bởi vì dùng thuốc giảm đau, tinh thần rất

kém, nhìn thấy cô vẫn gắng sức cười, giọng nói dường như hơi khàn:

"Em đã quay về?"

Anh nói rất chậm, dường như nói từng chữ một, muốn dừng lại một lúc.

Chỉ có mấy ngày không gặp, anh dường nh