
không nghe ra được là bài gì.
Những âm thanh, những không gian quen thuộc đó làm cho Giai Kỳ cảm thấy
yên bình, còn phiền não lớn nhất trong cuộc đời chỉ là tuần sau phải
kiểm tra môn đọc tiếng Tây Ban Nha.
Từ sau khi chia tay, Giai Kỳ chưa bao giờ mơ thấy Mạnh Hòa Bình, có lẽ là không có duyên phận.
Thực ra lúc đầu cũng coi như là có duyên đi, bời vì anh vốn không học cùng trường với cô, còn cô mới học năm hai, anh lại mới về nước không
lâu. Buổi vũ hội đó là do anh bị một người bạn học cao học lôi đi, ai
biết được mấy hôm sau đó, một người bạn khác mời dự tiệc sinh nhật, hai
người lại gặp nhau trên cùng một bàn ăn.
Vốn dĩ Giai Kỳ không nhận ra Mạnh Hòa Bình, bởi vì Thường Kiếm Ba
người có sinh nhật hôm đó lại đúng là bạn trai của Quyên Tử bạn cùng
phòng với cô, hôm đó thực ra cô vì nghĩa khí mà đi cứu giúp.
Sau đó Mạnh Hòa Bình vẫn luôn thấy cảm than, nói thật là không ngờ rằng cô lại có thể uống tốt như vậy
Giai Kỳ chỉ cười
Tửu lượng của Mạnh Hòa Bình rất tốt, từ nhỏ đã được ông nội dùng đũa
chấm rượu trắng nuôi dưỡng, trước khi gặp Giai Kỳ chưa từng có đối thủ,
còn quê của Giai Kỳ là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, là nơi của tài từ
văn nhân, cũng là nơi sản xuất rượu ngon. Loại rượi hoa điêu nặng nhất,
cần phải cất giấu kỹ càng trong đất 18 năm, đập vỡ vỏ bùn, mới có được
mùi thơm nồng nàn. Cô là người ở phố cổ Đông Phố thuộc hạt Thiệu Hưng,
bố cả đời làm nghề ủ rượu, cho nên từ khi mới sinh ra, dường như là được lớn lên trong hương rượu. Đương sự được chúc thọ( người có sinh nhật)
chơi đoán số với Mạnh Hòa Bình, bị thua đến mức hồ đồ, dường như say đến nỗi không biết trời đất, cô đành ra mặt dàn xếp tình cảnh này, giúp đỡ
Thường Kiếm Ba tiếp vài chiêu với Mạnh Hòa Bình.
Lúc đầu Mạnh Hòa Bình không coi cô ra gì, nghĩ rằng con bé tiểu nha
đâu này không đáng để nhắc đến. Cuối cùng mới biết là bị lừa. Sau mấy
bình rượu trắng, cô chẳng qua là chỉ thêm vào vệt xanh giữa nơi giao
nhau giữa chân mày và mắt.Còn chơi đoán số cô đúng là cao thủ hàng đầu,
sau này Mạnh Hòa Bình vẫn cứ xem thường cô "cáo già dả dạng nai tơ". Lúc đó cô trong giống như là một cô gái ngoan hiền thật thà, đến lúc giao
đấu mới biết là sâu đến khó lường
Hai kỳ phùng địch thủ uống đến mức hưng phấn, lúc chỉ còn lại nửa
bình rượu cuối cùng anh nói: "Tôi hút một điếu thuốc đã, được không?"*
Giai Kỳ nói đương nhiên là được, anh tiện tay vứt hộp thuốc lá lên bàn,
trên hộp thuốc lá tinh xảo có khắc một bông hoa trà cùng với một câu thơ rất cảm động: "Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy."*
Không hiểu vì sao trong lòng Giai Kỳ đột nhiên thấy rung động
Anh không tìm bật lửa, cô đưa anh một hộp diêm quẹt. Anh bất ngờ cầm
hộp diêm quẹt lên, cuối cùng nhận ra cô, cười: "Hóa ra là em."
Cô cũng cười: "Ừ, là em."
Đa phần những người có mặt ở đó đều đã uống nhiều, kẻ nằm dưới đất,
kẻ đứng liêu xiêu, còn có người hát lớn, vừa gõ đũa vừa hát. Cả bàn chỉ
còn hai người bọn họ là còn chút tỉnh táo. Giai Kỳ càng uống đôi mắt
càng trở nên sáng hơn, đến cuối cùng ánh mắt cũng đã lờ đờ say , cũng đã cảm thấy không thể điểu khiển nổi bản thân rồi, trong lòng cũng biết
mình đã uống nhiều. Mạnh Hòa Bình thực ra cũng đã say đến 8,9 phần rồi,
lẩm bẩm nói: "Say hết cả rồi, lúc nữa về kiểu gì đây?" Đầu óc Giai kỳ tê dại, nói ra vẫn còn tỉnh táo: "Đi bộ về thôi." Mạnh Hòa Bình nói: "Bọn
họ say đến mức không thể về nổi rồi, hai người chúng ta lại không thể
quản nổi bọn họ, kệ họ nằm đây vậy, anh đưa em về." Giai Kỳ mỉm cười
"Đừng quên thanh toán nhé, không thì họ không để cho chúng ta đi đâu."
Sau này Giai Kỳ luôn thích hỏi: "Mạnh Hòa Bình, tại sao anh lại thích em."
Mạnh Hòa Bình trịnh trọng ngồi nghĩ một lúc, rồi nói: "Em thông minh
lanh lợi quá mà, đã uống say như vậy vẫn còn nhớ đến việc bảo anh thanh
toán tiền, người thật thà như anh làm sao mà không bị lừa chứ."
Giai Kỳ hoàn toàn quên rằng mình đã nói câu như vậy, chỉ nhớ đêm hôm
đó gió rất to, buổi đêm mùa thu rất lạnh rất lạnh, đi dưới những tán cây trong khuôn viên trường, cùng với Mạnh Hòa Bình nói câu được câu không , chạy hết bên nọ đến bên kia. Những ngọn đèn trong trường lúc nào cũng
bị hỏng một nửa, cách một đoạn rất xa mới nhìn thấy một chút ánh sáng
màu đỏ cam, giống như là đôi mắt của màn đêm, ấm áp mà yên bình. Sau đó
anh hỏi: "Em có lạnh không?" Không đợi cô trả lời, anh liền cởi chiếc áo trên mình ra khoác cho cô. Chiếc áo vẫn còn hơi ấm của anh, mùi vị nhè
nhẹ lạ lẫm, thấm đẫm hương thơm của rượu. Hai tay cô chìm trong hai ống
tay áo vừa dài vừa rộng, giống như một đứa trẻ mặc chiếc áo của người
lớn, nhưng lại có một sự gần gũi đến kỳ lạ, nắm lớp vải nhung mềm mại
như lụa bên trong áo, có lẽ là đã uống say thật rồi, không phải là sự ấm áp trên cơ thể, cảm giác ấm áp đó hình như là ở trong ngực, từng sợ
từng sợi thấm vào bên trong.
Anh nói rất nhiều, từ chuyện hồi học mẫu giáo lén lút vứt bỏ thịt mỡ, đến trượt đường tam bát cùng đứa bạn ngồi cùng bàn, trung học cãi lại
lời thầy giáo, đến cấp ba lúc điền nguyện vọng liều chết chống lại g