
ng đá, ngồi xuống tiếp tục nghịch nước, ánh mặt trời xuyên
qua tán lá cây chiếu xuống, giống như những bột vàng, rơi khắp trên
khuôn mặt và cơ thể, ánh nước lấp lánh, như thủy ngân sáng long lanh
trong tay cô. Anh nheo mắt nhìn cô, dường như bị ánh sáng làm chói mắt
không thể mở ra được. Một lúc sau, anh mới hỏi: "Nè, nói nghiêm túc đi,
tại sao lúc nào tâm hồn cô cũng treo ngược cành cây thế hả, vừa nãy nghĩ gì."
Cô nói: "Nghĩ đến chuyện trong sách."
"Sách gì hả, mà làm cho cô nghĩ đến cười ngớ ngẩn."
""Khánh Hỉ kỷ sự",chưa đọc đúng không, người như anh mà đọc "Tam Quốc diễn nghĩa" thì đã rất tốt rồi."
Anh lại trả lời rất thật: "Quả thật chưa đọc, tôi mới chỉ đọc "Tam Quốc"thôi "
"Không đọc thật đáng tiếc." Cô vô cùng tiếc nuối: "Trong đó non nước đẹp tựa tranh, mỹ nữ tựa như mây."
"Mỹ nữ tựa như mây? Vậy cô xem để làm gì?"
"Tôi xem thái giám ở trong đó không được sao"
Anh dở khóc dở cười định nói gì đó nhưng lại thôi, cô không hề hy
vọng anh có thể hiểu được, cho nên lẩm bẩm một mình: "Thật ra tôi muốn
xem áo gấm đi trong đêm, bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, yêu phải người
mình không nên yêu, cũng phải có kết cục nào đó, cho dù là thảm một
chút, cũng là một cái kết." Vẫn chưa nói xong, từ xa đã có người gọi;
"Chính Đông! Chính Đông! Cá ! Cá !" Chiếc chuông trên cần câu của anh
kêu leng keng leng keng, anh bỏ lại cô lập tức đi thu cần dây câu. Tảng
đá lồi lõm không bằng phẳng, ngồi xuống thấy khó chịu, Giai Kỳ không thể ngồi tiếp được nữa lại đứng đậy, rồi nghĩ đến lần đi câu cá cùng Mạnh
Hòa Bình
Lúc đó làm gì có cảnh tượng như bây giờ, cũng chỉ có anh và cô hai
người, hai người bị ánh nắng chiếu đến mức trong như con cá trạch, cũng
chẳng câu được mấy con, nhưng mà lại cực kỳ vui vẻ. Sau khi về da trên
mặt cô còn bị bong, da bị đỏ trong một thời gian dài, giống như quả táo. Lúc đó còn trẻ, uống sữa xong, lấy ít sữa còn lại trong bình bôi lên
mặt, giống như là đắp mặt nạ. Đánh răng xong lại quên không rửa, kết quả là Mạnh Hòa Bình hôn cô, nhăn răng nhếch mép nói: "Chưa hết mùi hôi
sữa!" Cô lấy gối đánh anh, trong cơn mưa gối anh nhanh chóng hôn cô: "Ồ, thơm quá!" Giống như là trẻ con được ăn kẹo rất hài lòng.
Ánh mặt trời quá mạnh, Giai Kỳ cảm thấy hơi chóng mặt, cũng có thể là do phơi nắng quá lâu, toàn bộ cảnh vật trước mắt đều là một màu xanh
mênh mông của nước, những ngọn núi bên kia hồ trùng trùng điệp điệp,
giống như là một vết than xanh, non nước như một tấm lụa, tiếng cười nói ồn ào nơi xa xa, nhưng đó đều là chuyện của người khác.
Không có liên quan gì đến cô
Giai Kỳ không ngờ rằng Từ Thời Phong cũng biết chuyện đố, không kìm được nói: "Ừ, em đi câu cá, làm sao anh biết?"
Từ Thời Phong dò xét cô từ trên xuống dưới, rồi mới nói: "Người khác
nói với anh, lúc đó anh còn không tin, tốt xấu gì tại sao lại đi cùng
nhóm người đó chứ, trong đó chẳng có ai là người tốt đẹp
Giai Kỳ chột dạ : "Em sai rồi, từ sau sẽ không dám nữa."
Tứ Thời Phong lại thở dài một cái, nói ; "Anh cũng không nói nhiều
với em nữa, từ trước đến nay em là đứa biết trái phải, nhưng có lúc lại
quá biết phân biệt trái phải, anh nói cho em biết, con gái ấy, lúc nào
cần ngốc thì ngốc một chút cũng không hại gì."
Giai Kỳ cười hì hì: "Anh à, em vẫn chưa đủ ngốc sao?"
Từ Thời Phong dường như rất bất ngờ, dừng lại một lúc, mới gật gật đầu: "Em quả thật đã đủ ngốc rồi."
Giai Kỳ không dám nói với Từ Thời Phong, mùa xuân năm nay cô đi ra
sân bay đón người, đã từng nhìn thấy Lục An Kỳ ở đại sảnh sân bay.
Cũng có thể người đó không phải Lục An Kỳ, có lẽ là do cô nhận nhầm
người, nhưng quả thật rất giống An Kỳ, dáng người vẫn đẹp như thế, nổi
bật hẳn lên trong đoàn người. Mái tóc dài đã cắt ngắn, rất nhiều những
lọn tóc xoăn xoăn ở trên đầu, làm nền cho một đôi mắt long lanh, ngược
lại cảm thấy rất trẻ trung, giống như là một con búp bê. Đi bên cạnh cô
là một anh chàng người Bắc Âu tuấn tú cao lớn, bận rộn với đống hành lý
to đùng và một đôi song sinh nam rất dễ thương
Hai đứa bé lai song sinh có một mái tóc xoăn tự nhiên giống An Kỳ,
đôi mắt đen tuyền sáng long lanh như đa quý, hai đứa trẻ ngồi trong xe
nôi tu bình sữa, ồn ào, mút ngón tay, vừa hôn đối phương lại vừa đánh
nhau, rồi sau đó đồng thời khóc lớn
An Kỳ dịu dàng an ủi một đứa, đứa còn lại nắm lấy vạt áo cô, bi ba bi bô gọi " MAMA". Cô cười, hôn lần lượt cả hai đứa, hai đứa trẻ lai xinh
đẹp cuối cùng cũng yên lặng, mỗi đứa ngậm một bình sữa ngó ngang ngó
dọc. Cha của chúng mỉm cười hôn lên trán của vợ, nhẹ nhang nói chuyện
với cô.
Cuối cùng Giai Kỳ cũng không đi lên làm phiền bọn họ, cô chỉ đứng nhìn từ xa, nhìn nghi hoặc không nói gì.
Đêm hôm đó Giai Kỳ nằm mơ, cô mơ thấy một buổi chiều thu quang đãng,
những cây ngô đồng Pháp bên ngoài căn phòng rơi từng chiếc từng chiếc lá lớn, Sướng Nguyên Nguyên vẫn còn nói chuyện liên miên với Mỹ Vân, ngoài hành lang có một ai đó đang sột soạt tháo giầy?? Đi lại đó, rèm cửa bị
gió thổi tung bay, ánh nắng chiếu xuống mặt đất. Xa xa có người đang
huýt sáo, giai điệu từng đợt ngắt quãng,