XtGem Forum catalog
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210191

Bình chọn: 8.5.00/10/1019 lượt.

mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp: "Ngự Tây...."

Trong đầu Sở Ngự Tây ầm ầm, cô ở trên người Nhiễm Đông Khải cũng như vậy sao? Đau đớn muốn đi tìm cái chết, nước mắt cuộn trào dính vào áo sơ mi và

tay của anh, cô sít chặt như thế, chặt chẽ giống như muốn mang anh hút

vào.

Anh bị người phụ nữ này làm mê man đầu óc!

Anh đã mặc kệ cô đến tổn thương anh, tổn thương Vân Hề!

"A..." Động tác càng ngày càng nhanh, làm cho Thương Đồng đã không chịu nổi,

trước mắt cô là một mảnh đen tối, hai tay buộc ở phía trên, kéo căng

toàn bộ cánh tay của cô, ngực chợt lạnh, sau đó bị dừng sức cắn xuống,

đây là địa ngục trần gian sao?

Nếu có thể, xin nhanh kết thúc.

không ngừng không nghỉ, sau cùng, cô run rẩy nói không ra lời, cảm giác được Sở Ngự Tây cuối cùng cũng rời khỏi người cô.

cô cực kỳ nhếch nhác, tóc ẩm ướt dán vào hai bên, dưới thân dinh dính mát

lạnh, không biết là mồ hôi hay là chất dịch của anh, cô co rúm lại ở đó, nhìn Sở Ngự Tây lấy khăn ướt trên xe ra chậm rãi lau chùi cho chính

mình, sau đó ánh mắt lạnh băng chuyển đến trên người cô, lại nhìn điện

thoại của anh.

Dự cảm bất an dâng lên trong lòng cô: "Anh muốn làm gì?"

Tàn bạo trên mặt Sở Ngự Tây giảm xuống, giống như người lạnh lẽo tàn khốc

lúc này căn bản không phải là người đàn ông không khống chế được lúc

nảy, trên người anh không nhìn ra chút mệt mỏi nào, chỉ có con ác thú

sau khi được thoả mãn, thân thể anh nghiêng đến phía trước, đưa điện

thoại di động cho cô xem: "Em xem em có bao nhiêu dâm đãng, kêu thật dễ

nghe, nếu đoạn video này tung lên mạng, không chừng đạt được lượng click vào rất cao."

"không cần!" Thương Đồng sợ đến mức muốn đoạt lấy, nhưng đã quên tay mình vẫn bị trói như cũ, cô gần như tuyệt vọng nhìn

vào màn ảnh trong video kia, không nhìn thấy người đàn ông trên người cô là ai, chỉ có gương mặt phóng đại và thân thể phơi bày của cô, tiếng

kêu của cô rõ ràng từ trong màn ảnh truyền đến, loại xấu hổ này khiến cô hận không thể tức khắc chết đi.

"Anh không cần làm như vậy." Nước mắt Thương Đồng rơi xuống, cho dù anh hận cô, cũng không cần làm như vậy.

"Nếu cho con gái em nhìn thấy, nó nhất định sẽ rất tự hào, có người mẹ như

em!" Sở Ngự Tây vẫn ung dung nhìn cô vùng vẫy, nhìn thấy nước mắt của

cô, chỉ làm anh một lần nữa dấy lên **, hận không thể lại làm nhục cô

một hồi, cho dù là xem video, anh cũng có thể biết dư vị động lòng người vừa rồi của cô.

Dục vọng bắt đầu chạy toán loạn, anh có chút tức giận, người phụ nữ dơ bẩn như cô, lại khiến anh va chạm một lần lại một lần, không cách nào quên được!

Người phụ nữ đáng giận này!

Nghĩ đến đây, anh sửa sang lại bản thân, đột nhiên khởi động xe.

Thương Đồng khó khăn vùng vẫy, luồng nhiệt dưới thân trào ra, cô không chịu

nổi nhắm mắt lại: "Sở Ngự Tây, tôi cầu xin anh tha cho tôi, tôi đi còn

không được sao? đã cách xa các người còn không đủ sao?"

Sở Ngự

Tây không nói gì, xe dừng lại ở ven đường, anh đóng cửa xe rời đi, lát

sau lên xe lần nữa, lấy ra một hộp thuốc ném vào trên người cô: "Uống!"

Lại thấy tay cô vẫn bị buộc, tiến lên tháo mảnh vải xuống, lạnh lùng nói:

"Em nghĩ rằng tôi thích chạm vào em sao? Tôi nên tìm người luân phiên

làm em, xem Nhiễm Đông Khải có còn muốn em!"

Máu ở tay Thương

Đồng không lưu thông, cô khó khăn cầm quần áo của mình, quần áo đã hỏng, cô miễn cưỡng che trước ngực, mới run rẩy cầm hộp thuốc kia, ngón tay

xé không ra, hộp thuốc rơi trên mặt đất, cô cúi đầu tìm, lại bị Sở Ngự

Tây chặn ngang lôi kéo.

Sở Ngự Tây nhặt hộp thuốc, xé mở, bên

trong là hai viên thuốc màu trắng, anh cầm lấy tay Thương Đồng, mang

viên thuốc nhét vào, mở chai nước rót vào trong miệng cô.

Thương Đồng nuốt không kịp, bị sặc vài ngụm, cô bắt đầu ho khan.

Giọng Sở Ngự Tây lạnh lùng nói: "Em dám ho ra, tôi lại bắt em nuốt vào."

Thương Đồng che miệng, bả vai vì chịu đựng cũng run theo, mặt cô kìm nén đến

đỏ bừng, ngón tay bởi vì máu không lưu thông một thời gian dài, đã sưng

lên, cả người giống như búp bê vỡ vụn.

Sở Ngự Tây thấy cô như vậy, trong lòng càng thêm phiền muộn, anh mở cửa xe, lạnh lùng nói: "Cút!"

Thương Đồng run rẩy đẩy cửa xe, mặt trời vừa lên cao, cô chỉ cảm thấy toàn

thân đều lạnh lẽo, cô xoay người nhìn Sở Ngự Tây, không biết nên nói gì, dưới chân mềm nhũn, liền xụi lơ trên mặt đất.

Sở Ngự Tây muốn

đứng dậy, lại cố nén nắm vô-lăng, lạnh lùng nhìn Thương Đồng chống đỡ

mặt đất, đứng lên, hai tay của cô ôm người, che khuất quần áo trước ngực bị xé hỏng, hai mắt đẫm lệ mịt mờ đứng bên đường chờ xe.

Anh chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, chân đạp ga, từ bên cạnh cô gào thét chạy qua.

Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy cô cuối cùng cũng lên một chiếc xe taxi, tim anh mới bắt đầu sống lại. Đến cùng là anh làm sao thế này? Điên rồi sao? Mà lại nghĩ ra thủ đoạn bỉ ổi như thế, anh ở trên cô, đến cùng là

vì phá hoại cô và Nhiễm Đông Khải, hay là anh đã sớm muốn làm như vậy?

cô cái gì cũng không, trừ ánh mắt sợ hãi, bi thương cũng không có, cô nhỏ

như vậy, gần như không cách nào tiếp nhận anh, thật không biết cô làm

thế nào để sinh đứa bé!

Nghĩ