XtGem Forum catalog
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210020

Bình chọn: 7.5.00/10/1002 lượt.

àm xét nghiệm máu thông thường, kim đâm vào cánh tay Niệm Niệm, Niệm Niệm bậm môi cố không khóc ra, nhưng rút kim ra thì nước mắt cô bé rơi xuống.

Thương Đồng không có cách, chỉ có thể ôm lấy cô bé, bệnh viện bây giờ bất luận làm gì cũng phải làm xét nghiệm máu, lần này cũng vậy.

Đưa đi xét nghiệm, La Hằng Viễn liên tục nhìn đồng hồ.

"Anh mau đi họp đi, đừng chậm trễ chuyện quan trọng." Thương Đồng thấy anh thực sự gấp gáp thì kêu anh đi.

La Hằng Viễn rất lo lắng, nhưng nghĩ có lẽ chỉ là cảm cúm, nên nói: "Anh họp xong lập tức đến ngay."

"Được rồi!"

một mình Thương Đồng ôm Niệm Niệm ngồi chờ ở trong phòng đợi khám bệnh.

Qua nửa tiếng, cô ôm Niệm Niệm đi lấy kết quả xét nghiệm máu. Bởi vì xem không hiểu lắm, chỉ thấy số lượng bạch cầu hơi nhiều, nên chạy đi hỏi bác sĩ.

Tế bào non là gì?

Lúc cô cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay đưa cho bác sĩ, bác sĩ xem một hồi, lại mở một tờ giấy ra, đưa cho Thương Đồng: "Hay là làm kiểm tra tuỷ xương đi?"

"Tuỷ xương?" Thương Đồng nghe thấy danh từ lạ, sắc mặt sợ đến mức trắng bệch: "Bác sĩ, tại sao phải làm cái này?"

Bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm của Niệm Niệm, vẻ mặt nặng nề, mở miệng nói: "cô yên tâm, làm kiểm tra tuỷ xương đối với thân thể không có hại, tuỷ rút ra cũng rất ít, tình hình của cô bé nhìn qua không được tốt, làm kiểm tra tuỷ xương chúng tôi mới có thể chuẩn đoán chính xác có phải bệnh bạch cầu hay không, là loại bệnh bạch cầu nào."

"Bệnh bạch cầu?" Thương Đồng ngẩn người, đó là gì?

Tầm mắt của cô từ từ dừng lại trên người Niệm Niệm, cô bé lờ mờ dựa vào trong ngực cô, giống như một con mèo nhỏ. Bệnh bạch cầu, cái tên đáng sợ này làm cho cô hoàn toàn mất đi lý trí, liên tục quay cuồng trong đầu, có phải cô nghe lầm rồi không?

"Bác sĩ, mấy tuần trước con bé đã làm kiểm tra một lần ở Bắc Kinh, nhưng không phát hiện bất thường!" Giọng nói của Thương Đồng run rẩy, hy vọng có thể nghe bác sĩ nói, có lẽ là kết quả xét nghiệm máu của bọn họ có vấn đề, hoặc là gì đó.

Nhưng sau khi bác sĩ nghe xong thì sắc mặt càng thêm nặng nề: "Nếu đây là bệnh bạch cầu cấp tính, thì vấn đề càng nghiêm trọng, cô lập tức đi làm kiểm tra tuỷ xương, ra kết quả, lập tức đưa đến đây."

Thương Đồng kinh hồn bạt vía ôm Niệm Niệm, cô đi nộp phí, xếp hàng.

"Mẹ..." Niệm Niệm mệt mỏi ghé vào trong ngực cô: "Khi nào ba ba trở lại?"

Mũi Thương Đồng đau xót, cô dịu dàng nói: "Ba ba đi họp, buổi trưa sẽ trở lại, bây giờ con không thoải mái sao?"

Niệm Niệm nhẹ nhàng nói: "Con buồn ngủ..."

"Niệm Niệm ngoan." Nước mắt của Thương Đồng rơi xuống, cô cõng Niệm Niệm, đến phòng chuyên xét nghiệm tuỷ, Niệm Niệm vào trong, cô chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Mấy phút này sao lại trôi qua khó khăn như vậy, hai chân của cô hoàn toàn không có sức, chỉ có thể chống tường ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

cô rất sợ, sợ kết quả kiểm tra, nhưng vẫn giữ tâm lý may mắn, Niệm Niệm ở bệnh viện lớn Bắc Kinh đã làm kiểm tra tổng quát, không có vấn đề gì, có lẽ ở đây chỉ lầm lẫn mà thôi.

Đôi khi bệnh viện cũng xảy ra chuyện như vậy.

cô thà rằng bây giờ cũng vậy, lát nữa kết quả ra đây, nói với cô tất cả đều là lầm lẫn.

Nhưng, một giây đồng hồ sau, cô lại rơi vào trong khủng hoảng, bởi vì cô vẫn lo lắng cho thân thể của Niệm Niệm, cô vẫn không dám đi chứng thực, sợ điều mình lo lắng chính là sự thật.

Ba mươi lăm phút, thời gian rất ngắn, nhưng với Thương Đồng mà nói, lại giống như một thế kỷ.

Niệm Niệm mặc quần áo vô khuẩn ra ngoài, cô bé bị chích thuốc tê, yếu ớt nằm ở trong lòng Thương Đồng.

Kết quả kiểm tra phải chờ đến chiều mới ra.

một mình cô ngồi ở đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Đồng Đồng..." Lúc La Hằng Viễn tìm được cô, thấy cô mất hồn ngồi ở đó, trong lòng ôm Niệm Niệm.

cô từ từ quay tầm mắt lại, lúc cô nhìn thấy La Hằng Viễn, chỉ khẽ gật đầu.

"Niệm Niệm thế nào?" Vừa rồi La Hằng Viễn đến phòng làm việc của bác sĩ, đã hết giờ làm việc, phải chờ đến 1 giờ rưỡi chiều mới làm việc lại.

"Chờ kết quả." Thương Đồng khàn khàn mở miệng.

Niệm Niệm nhìn thấy La Hằng Viễn, vươn tay: "Ba ba..."

La Hằng Viễn ôm Niệm Niệm qua, dịu dàng nói: "Niệm Niệm đói bụng không? Ba ba dẫn hai người đi ăn trưa nhé?"

"Vâng." Niệm Niệm rất ngoan, dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không buồn không lo.

Thương Đồng máy móc đứng dậy đi theo, La Hằng Viễn hỏi cô muốn ăn gì, cô giống như có ba linh hồn mà đã đánh mất hai, luôn ở trong trạng thái đi vào cõi thần tiên.

Mặc dù La Hằng Viễn muốn hỏi cô, nhưng cũng không dám nhiều lời, nghĩ tới khẩu vị của Niệm Niệm không tốt thì đi đến tiệm cháo ở Quảng Đông.

Kêu một phần cháo hải sản, mấy món ăn, Niệm Niệm có chút thèm ăn, cô bé thổi một muỗng cháo, đưa đến trước mặt Thương Đồng: "Mẹ, nguội, mẹ ăn..."

Thương Đồng im lặng cúi đầu, ăn xong muỗng cháo đó, nước mắt cũng rơi xuống.

La Hằng Viễn thấy thế, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Đồng Đồng, em sao vậy?"

Thương Đồng lắc đầu, chưa có kết quả, cô không tin là bệnh đó, lau nước mắt một chút, miễn cưỡng cười nói: "Là vì Niệm Niệm rất hiểu chuyện."

Niệm Niệm vô cùng vui vẻ: "cô giáo đã dạy bọn con 《 Đệ tử quy 》, trước hết là phải