
sao? "Sở tổng..." Uông Trạch đuổi theo phía sau, nhìn thấy Sở Ngự Tây sải bước vào toà cao ốc Lạc Hà, anh vừa đuổi theo vào, thấy Sở Ngự Tây đã vào thang máy, cũng không chờ anh, thang máy đóng lại.
Đầu của Sở Ngự Tây căng đau, anh chỉ chậm nửa giờ, ở bãi đậu xe không thấy xe của Nhiễm Đông Khải, nên sẽ không xảy ra chuyện gì!
Tay anh có chút tê, trong đầu đều nghĩ đến cảnh cô có thể hầu hạ ở trên người kẻ khác, anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, dù đã không còn tình nghĩa đối với người phụ nữ kia, cũng không nên dùng phương pháp bẩn thỉu này. Anh tức đến chút lý trí cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Anh biết đây là hang ổ của Lý Minh Nhân, chung quy là một chỗ chơi đùa, ít nhiều gì cũng biết nền tảng của đối phương, không biết chuyện xấu của đối phương, thì không thể có giao hảo.
Anh đến ngoài cửa, dùng sức gõ cửa.
Phòng ốc cách âm quá tốt, anh không nghe được âm thanh bên trong.
Gõ mấy cái cũng không mở, anh bắt đầu dùng chân đá, đá nửa ngày chân đã mỏi, cửa cũng không mở.
"Sở tổng, nếu không đến quầy lễ tân điện thoại đi!" Uông Trạch theo kịp, thấy anh thế này cũng không phải cách, nghĩ đến điện thoại nội bộ có thể gọi vào.
Sở Ngự Tây nghe xong quát lên: "Vậy cậu còn không mau đi!"
Uông Trạch bất đắc dĩ vội vàng liên hệ với quầy lễ tân.
Sở Ngự Tây ở ngoài cửa, đã cảm thấy trong lòng rối loạn.
Sau một lúc lâu, Uông Trạch chạy tới, lắc đầu thất vọng nói: "Lý tổng đã rút đường dây nội bộ, điện thoại di động của ông ta lại không gọi được, làm sao bây giờ?"
Sở Ngự Tây lạnh lùng nói: "Kêu phục vụ đưa thẻ phòng dự bị, mau!"
Đáng tiếc bảo toàn ở đây vô cùng nghiêm, Uông Trạch thất vọng lắc đầu, xem ra không lấy được thẻ phòng dự bị, mà người ở bên trong cho dù có gõ nát cửa cũng mắt điếc tai ngơ.
Sở Ngự Tây đứng ngoài cửa, chưa bao giờ suy sụp tinh thần như vậy, có lẽ đây là số phận đã định trước.
Anh đến cũng vô dụng, lâu như vậy, kẻ ngốc cũng biết xảy ra chuyện gì.
Anh xông vào thì sao đây? Người là tự tay anh đưa ra.
Anh biết rõ Lý Minh Nhân yêu thích, nhưng vẫn làm vậy.
"Sở tổng, còn kêu người mở khóa không?" Uông Trạch thấy sắc mặt anh xám xịt, cẩn thận nhắc nhở một câu.
Sở Ngự Tây im lặng chốc lát, từ từ lắc đầu, đã quá muộn.
Anh chạy tới chuyến này giống như một thằng ngốc.
Ngay lúc này, cánh cửa mở ra, Lý Minh Nhân chỉ quấn khăn tắm, thân trên trần trụi, cơ thể ẩm ướt, trên người có nhiều dấu vết mập mờ không rõ, thấy là Sở Ngự Tây, ông ta cười nói: "Tôi tưởng là ai chứ, vừa rồi bận không kịp mở."
Sở Ngự Tây nghe ông ta nói những lời này, đầu ông ông, anh vốn nên quay người rời đi, nhưng lại đẩy Lý Minh Nhân ra, đi thẳng đến phòng ngủ.
trên giường, một bóng dáng đang lúc nhúc, trên người trói dây thừng, càng nổi bật làn da trắng như tuyết, anh bước lên kéo người phụ nữ kia, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau run rẩy, nhìn kỹ lại, căn bản không phải là Thương Đồng, tim của anh bỗng chốc thả lỏng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ trong phòng tắm, anh bước đến kéo cửa phòng tắm ra, thì nhìn thấy hai tay người phụ nữ bị cột lại, trói dưới vòi sen trong phòng tắm, cả người trần truồng, nước ấm ào ào chảy xuống, tóc ướt sũng, che khuất mặt của cô.
Sở Ngự Tây bước nhanh vào trong, giơ tay vạch tóc người phụ nữ kia ra, cũng không phải.
Lý Minh Nhân đứng ở cửa, sắc mặt cũng xấu đi: "Sở tổng, không phải cậu muốn chơi tôi đó chứ?"
Sở Ngự Tây đi ra, ấn chặt vai ông ta: "Người đâu, người ông chỉnh ở đâu rồi?"
Lúc này Lý Minh Nhân không cười, ông ta hừ lạnh nói: "Sở tổng, đây là chuyện anh vợ em rễ giữa cậu và Nhiễm Đông Khải, kéo người ngoài tôi đây vào làm bia đỡ đạn, còn phá hoại hào hứng của tôi, đây không phải nói rõ là lừa tôi sao?"
Sở Ngự Tây không có tâm trạng nói chuyện với ông ta, nghe ông ta nói xong, sắc mặt dữ tợn: "Nhiễm Đông Khải dẫn người đi?"
Lý Minh Nhân nói: "Cậu đi tìm cậu ta đi."
Sở Ngự Tây không biết là thở phào nhẹ nhõm hay càng cảm thấy buồn phiền, anh buông Lý Minh Nhân ra, im lặng đi ra.
"Này, Sở tổng..." Lý Minh Nhân đuổi theo hai bước, còn chưa ra tới ngoài, cửa phịch một tiếng đóng lại.
Tiếng vang chấn động.
Sở Ngự Tây chỉ cảm thấy lòng rối loạn, anh đi đến cửa sổ bên cạnh, quả đấm mạnh mẽ nện lên thuỷ tinh, thuỷ tinh công nghiệp cũng nứt ra một đường, xương tay của anh đau đớn giống như bị gãy.
Cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, anh quay đầu lại, là Nhiễm Đông Khải.
Nhiễm Đông Khải cũng toàn thân ướt sũng, tóc còn nhỏ nước, quấn khăn tắm, thấy Sở Ngự Tây, anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Chúng ta nói chuyện một chút."
nói xong, anh xoay người nhường ra đường đi.
Sở Ngự Tây đi vào, trên giường không có ai, nhưng còn sót lại hơi thở của cô, chăn bừa bộn chất đống ở một bên, ga giường xốc xếch nhíu lại, có thể nhìn ra bóng người chồng chất, trên mặt đất ném quần áo rách, áo ngực còn đang ở trên ghế, nhưng quần lót lại quăng ở bên chân, trên mặt đất có một hộp mũ đã mở.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cổ họng của Sở Ngự Tây căng thẳng, chuyển sang Nhiễm Đông Khải, không nói hai lời đi lên ra một quyền.
Ai ngờ Nhiễm Đông Khải cũng ch