XtGem Forum catalog
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211574

Bình chọn: 7.5.00/10/1157 lượt.

ượu, luôn bị người ta khích lệ uống chung nửa ly, một chai rượu đỏ cũng có một nửa vào trong bụng cô, nhưng người đàn ông ở trước mắt còn chưa say, đầu cô lại choáng váng vô cùng. Mơ màng trượt từ trên ghế xuống, mắt từ từ dính cùng một chỗ, nhưng cô lại cố gắng mở mắt, tay không vững bưng ly rượu.

"Em say?" Lý Minh Nhân mỉm cười giúp cô cầm ly rượu, thuận thế ôm cô vào trong ngực, bộ dạng cô say rượu, vô cùng mê người.

Tay của Sở Ngự Tây niết lên cái ly, sắc mặt trở nên rất u ám.

"không có...ngài uống một ly nữa." Thương Đồng đã không thấy rõ người trước mắt, nhưng vẫn làm hết phận sự nâng ly lên.

"không uống..." Lý tổng cười đẩy tay cô ra, tay cô vừa nghiêng qua, rượu đỏ đổ hết vào trên áo sơ mi trắng của Lý tổng.

"A...thật xin lỗi." Thương Đồng trực giác được đã gây hoạ, luống cuống tay chân giúp ông ta lau áo sơ mi, nhưng động tác này lại làm cho Lý Minh Nhân nắm cổ tay cô: "không cần lau, đi với anh để đổi lại."

"Sở tổng, cảm ơn lòng tốt của anh." Lý tổng ôm Thương Đồng lảo đảo đứng dậy, chỗ bọn họ ngồi là ghế cố định, ông ta một tay vịn eo Thương Đồng, một tay nắm đầu vai cô, đi ra ngoài.

Thương Đồng khước từ, bước chân cũng bắt đầu rã rời, trong đầu cô rối loạn, quay đầu lại nhìn Sở Ngự Tây, lại không thấy rõ anh đang ở đâu.

Người phụ nữ bên cạnh Sở Ngự Tây cười duyên nói: "Lần này Lý tổng nóng lòng quá, thì ra là hợp khẩu vị với loại này."

Ly rượu trong tay của Sở Ngự Tây 'bốp' một tiếng ngả trên thảm, anh đứng phắt dậy, dọa người phụ nữ bên cạnh giật mình.

Ngay lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Lý tổng theo bản năng lùi về sau một bước, chợt nghe ở cửa có người nhàn nhạt nói một câu: "thật xin lỗi, tôi đến trễ."

Nhiễm Đông Khải vừa muốn vòng qua người ở cửa đi vào ghế ngồi, nhìn thấy Thương Đồng thì đột nhiên sững sờ, sao cô lại ở chỗ này?

Cả người Thương Đồng giống như đóa hoa đào nở rộ, khuôn mặt đỏ tươi ướt át, tóc mềm mại rủ xuống, cả người bị Lý Minh Nhân ôm vào trong ngực, vừa nhìn đã biết say đến thần trí mơ hồ.

"Nhiễm tổng, anh uống trước đi, một lát chúng ta trò chuyện tiếp!" Lý tổng ôm Thương Đồng đi ra cửa.

Ngay cả Nhiễm Đông Khải luôn bình tĩnh, lúc này cũng bắt đầu không bình tĩnh được, anh nhìn lướt qua Sở Ngự Tây, nhìn thấy Sở Ngự Tây đang cầm ly rượu, khóe môi mang theo nụ cười như có như không.

Là anh ta cố ý!

Thảo nào tối nay hẹn anh ra ngoài!

Tức giận không cách nào nói nên lời tràn ngập trong lòng anh, anh vốn có thể tương kế tựu kế, không để ý tới, đến sau này người hối hận chắc chắn là Sở Ngự Tây, nhưng anh lại không nhẫn tâm! Ngay cả ngu ngốc cũng biết, Lý Minh Nhân dẫn cô đi làm gì!

Tên khốn nạn Sở Ngự Tây này!

Sắc mặt của Nhiễm Đông Khải u ám, còn chưa lên tiếng, Sở Ngự Tây đã đến bên cạnh anh: "Nhiễm tổng, đã đến trễ, không tự phạt một ly sao?"

Thân thể của Nhiễm Đông Khải bị Thương Đồng đụng phải, bước chân cô lảo đảo, bị Lý Minh Nhân nửa ôm nửa kéo mang đi.

Anh nghe thấy Sở Ngự Tây ghé vào tai anh nói: "Dù sao tôi cũng đã xài qua, thêm nữa, anh không để ý chứ?"

Nhiễm Đông Khải từ từ quay đầu, nhìn Sở Ngự Tây, anh ngại ít tức giận, nhưng lúc này kích động đã bóp nghẹn anh, anh đẩy Sở Ngự Tây ra, lạnh lùng nói: "Sở Ngự Tây, anh sẽ phải hối hận!"

nói xong sải bước đuổi theo ra ngoài.

Sở Ngự Tây thấy vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi, cũng đuổi ra ngoài.

"Vừa rồi người kia dẫn người đi đâu rồi hả?" Sở Ngự Tây nhìn mới ngắn ngủi một phút, hành lang không có một bóng người, gấp đến mức xốc cổ áo của phục vụ lên, lớn tiếng quát.

"không...không nhìn thấy!" Phục vụ rất có đạo đức nghề nghiệp!

Ở đây nhiều phòng như vậy, đợi khi tìm được chỉ sợ tất cả đều đã muộn.

Nhiễm Đông Khải thấy vậy, lấy ra một xấp tiền ném vào trên mặt phục vụ, phục vụ nhìn khí thế kia, nếu không nói có thể sẽ bị đánh, nói lại có tiền cầm, vội vàng run rẩy chỉ về phía thang máy: "Xuống...xuống thang máy rồi."

Nhiễm Đông Khải chạy về phía thang máy, Sở Ngự Tây cũng đuổi theo.

Ra khỏi thang máy, bên ngoài đã không có bóng dáng của Thương Đồng.

Cảm giác say trong Sở Ngự Tây cũng tỉnh vài phần, anh thấy Nhiễm Đông Khải đã điện thoại cho Lý Minh Nhân, nỗi lo lắng này cũng không phải là giả, tim của anh có chút lạnh lẽo, ở giữa bọn họ, anh tính là cái gì?

Anh lại sẽ hối hận!

Nhiễm Đông Khải gọi điện thoại không được, anh nhìn bộ dạng mù tịt như chuyện không liên quan đến mình của Sở Ngự Tây, tức giận đánh tới một quyền, đánh cho Sở Ngự Tây lùi về sau mấy bước.

"Sở Ngự Tây, nếu Thương Đồng xảy ra chuyện gì, tôi...tôi nhất định trả gấp đôi trên người Sở Vân Hề, anh thử nhìn xem!" nói xong, anh chạy về hướng bãi đỗ xe.

Sở Ngự Tây đứng đó, khóe môi rỉ ra một chút máu, anh ngược lại có cảm giác bi thương đến chết tâm, được rồi, anh vốn không nên có bất kỳ tình cảm gì lưu lại đối với người phụ nữ kia, bây giờ anh buộc chính mình phải kết thúc.

Ở ngoài mặt Lý Minh Nhân là chính nhân quân tử, nhưng những chuyện thế này lại đầy rẫy thủ đoạn, bị ông ta làm qua, chỉ sợ mình tuyệt đối sẽ không gặp mặt nữa.

Tại sao anh lại khó chịu như vậy?

cô uống rượu, cái gì cũng không biết, đợi cô tỉnh, sẽ