
ống lại, hai người đều xuống tay tàn nhẫn, lách cách rối thành một nùi.
Ghế lật úp trên mặt đất, khăn tắm của Nhiễm Đông Khải bị kéo xuống, bên trong còn có quần lót, cổ áo sơ mi của Sở Ngự Tây cũng bị kéo hỏng.
Nhiễm Đông Khải đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay người chạy vào phòng tắm, Sở Ngự Tây thấy thế, kéo anh vứt sang một bên, còn mình chạy vào phòng tắm, chỉ thấy Thương Đồng trần truồng nằm trong bồn tắm lớn, nước đã đổ đầy bồn, ào ào chảy ra ngoài.
cô run rẩy, hai mắt lại nhắm chặt như cũ, Sở Ngự Tây bước lên đưa một tay ôm cô ra, cô ôm cổ anh, cọ xát thân thể đang run lên của anh.
Sở Ngự Tây kéo khăn tắm qua quấn lấy cô, ôm cô ra khỏi phòng tắm, Nhiễm Đông Khải liền chặn ngang cửa, lạnh lùng nói: "Sở Ngự Tây, thả người xuống!"
ngực của Sở Ngự Tây muốn nổ tung: "Người là của tôi, tôi muốn mang đi thì mang đi!"
Nhiễm Đông Khải hơi sững sờ, dường như từ trong xung động tỉnh táo lại, anh siết chặt quả đấm: "cô ấy uống rượu, không biết chuyện tối nay, nếu anh không muốn cô ấy tìm cái chết, đừng nói với cô ấy."
"Ý anh là gì?" Hồi chuông báo động trong lòng Sở Ngự Tây nổi lên, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, trên vai trắng nõn của cô là vết hôn rõ ràng, chằng chịt, trên mặt ửng đỏ khác thường, rõ ràng là ý thức đã không còn minh mẩn, ở trên người anh vặn vẹo.
"Anh bỏ thuốc cô ấy rồi phải không hả?" Sở Ngự Tây sợ hãi nói.
"không phải tôi." Nhiễm Đông Khải quay người, rối rắm của anh lúc này làm sao ít hơn Sở Ngự Tây, nhưng một giây sau, anh nặng nề nói: "Tối nay tôi không nên đụng vào cô ấy, cũng là không có cách nào khác, sau này anh đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, cùng lắm là mang hai mẹ con cô ấy đưa ra nước ngoài, tôi cũng không gặp là xong."
nói xong, anh đi mặc quần áo, áo sơ mi: "Tính khí cô ấy mạnh mẽ, đừng nói chuyện của Lý Minh Nhân với cô ấy."
Phịch một tiếng, Nhiễm Đông Khải đạp cửa mà đi.
Còn lại một mình Sở Ngự Tây, nhìn người phụ nữ trong ngực, anh giống như đang ôm một củ khoai lang phỏng tay, một tay ném cô lên giường, nhưng khăn tắm cũng theo đó rớt ra, cả người cô cuộn tròn, có thể là bị ném đau, líu ríu rên rỉ.
cô đau đớn nắm ga giường, trong người có hai loại cảm giác đáng sợ quấn lấy nhau, một là nóng, một là lạnh, cô chỉ có thể rên rỉ, một tiếng so với một tiếng càng khó chịu hơn.
Sở Ngự Tây ngẩn người ngồi ở trên giường, cô đụng phải anh, liền từ từ dính tới, một đôi tay nhỏ dao động trên người anh, cả cơ thể trần trụi của cô đều dán lên lưng anh.
Anh chỉ cảm thấy mình giống như một cái hộp đóng kín, sức ép không ngừng tăng, sẽ phải nổ tung.
cô lại bắt đầu cắn vào vai anh, ô ô khóc lên.
Sở Ngự Tây cứng nhắc ngồi đó, đột nhiên giống như bị điên, một tay đẩy ngã Thương Đồng, anh cũng xé rách quần áo của mình, cầm lấy cái mũ ở đầu giường, qua loa đeo lên, bắt lấy cô rồi đâm vào giống như trút đi sự tức giận.
....
Giống như trở về năm năm trước, lần đó anh tưởng là cô, do say rượu nên giống như con ác thú lần lượt muốn không ngừng, anh chưa bao giờ biết linh hồn và thể xác hợp nhất lại tốt đẹp như vậy, đáng tiếc chỉ là âm mưu của cô mà thôi.
cô đã vô lực nằm rạp ở trên giường, trên người đều là dấu vết của anh để lại, anh dường như không biết mệt mỏi, hoàn toàn khiến cho cô không có cách nào đáp lại, chỉ mềm nhũn tiếp nhận, đến lần phát tiết cuối cùng của anh, cô đã ngất đi.
Anh nằm một bên, thấy trên mặt đất ném đồ ngổn ngang, mò thuốc lá đã chuẩn bị sẵn trên đầu giường khách sạn, tuy không phải nhãn hiệu anh thích, nhưng cũng cầm hút một điếu.
Anh đang nghĩ, anh nhất định là điên rồi.
Nếu không sao đến mức này, còn có thể lên giường với cô?
Lúc cô ngủ, trên mặt vẫn ửng hồng, tóc đã khô, trán ướt mồ hôi.
Lông mi rất dày, môi hơi sưng, có một hai vết máu, là lúc nãy anh cắn nát.
Anh muốn suy nghĩ lại thật tốt, rốt cuộc anh làm sao thế này. Thực ra đối với chuyện năm năm trước anh vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng kiểm tra DNA của Niệm Niệm, mới hoàn toàn hết hy vọng. cô vì người khác mà sinh con, anh còn cái gì để tin nữa?
Cho dù chuyện năm năm trước là thật, anh thật sự cùng cô xảy ra quan hệ trong khách sạn, nhưng thân thể của cô cũng không thuộc về anh.
Anh thích sạch sẽ, ghét phụ nữ trên mặt trang điểm, môi son bóng, mùi thuốc uốn tóc, trên người xịt nước hoa, thậm chí ngoài tướng mạo còn có vẻ mặt, nếu lộ ra nụ cười nịnh nọt, anh đều cảm thấy chán ghét.
Càng đừng bàn đến phụ nữ đã lên giường với người khác.
Coi như anh nói chuyện làm ăn, gặp dịp thì chơi, nhưng cũng chỉ ôm các cô sờ nắn một chút, sẽ không hôn môi các cô, cũng sẽ không mang về nhà đó, nếu anh thư giản, cũng sẽ chọn một hai người phụ nữ cố định, chán lại đổi.
Trừ gặp phải cô ở bên ngoài.
Anh thật sự thích cô, năm năm trước anh cảm thấy vậy, nhưng không phát hiện mình đã không có thuốc chữa. Bây giờ, anh lại không có cách nào tự kiềm chế, trước đó vốn muốn huỷ hoại cô, nhưng lại cắt đứt đường lui của mình. Hôm nay, cô bẩn như vậy, anh cũng không cần.
thật sự không cần.
Đứng dậy đi vào phòng tắm, anh đứng dưới vòi sen thật lâu, đến khi cảm thấy mình đã đủ tỉnh táo lại, mới tắt v