Insane
Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210315

Bình chọn: 10.00/10/1031 lượt.

cô cắn chặt môi nhưng nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt cô.

Giữa rừng chữ nghĩa rậm rạp chỉ còn hình ảnh Lệ Minh Vũ và Hòa Vy ôm hôn

nhau. Cô rất muốn suy nghĩ từ góc độ của Hòa Vy, suy nghĩ khi Hòa Vy mất đi Lệ Minh Vũ thì đau lòng biết bao, thấy thái độ của Lệ Minh Vũ thì

Hòa Vy khổ sở đến nhường nào, thế nhưng, Tô Nhiễm không cách nào kiềm

chế nỗi đau của bản thân mình. Thì ra tận mặt chứng kiến người đàn ông

mình yêu thương triền miên cùng người phụ nữ khác sẽ đau đớn như vậy.

Trước khi gặp Lệ Minh Vũ, cô cho rằng những tình tiết, diễn biến tâm lý

kiểu này chỉ diễn ra trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, chẳng qua chỉ là

tình tiết để lấy đi nước mắt của người xem.

Cô không biết bản thân làm sao để trở về, cô chết lặng suốt dọc đường, ngay cả đầu ngón tay cô cũng trở nên tê dại.

Chị Hoa giúp việc đi đến, thấy thế nhẹ giọng hỏi, "Cô chủ, cô làm sao vậy ạ?"

Tô Nhiễm vội vàng lau nước mắt, "Tôi không sao."

Chị Hoa hoài nghi nhìn cô cũng không hỏi thêm gì, hắng giọng nói: "Cô chủ, cậu Lệ kêu tôi tới gọi cô."

Tô Nhiễm ngây ngẩn, "Anh ấy không phải đang ở phòng sách sao?'

"Dạ không, cậu Lệ đang ở trong phòng tắm. Còn cái này..." Chị Hoa đưa khăn

và áo choàng tắm sạch đến trước mặt Tô Nhiễm, "Nhờ cô đưa cậu Lệ ạ." Nói xong liền bỏ đi.

Tô Nhiễm sững sờ nhìn khăn và áo choàng tắm trong tay, anh có ý gì?

—————————— hoa lệ phân cách tuyến ——————————

Nhiệt độ phòng tắm tăng cao.

Thành thật mà nói, Tô Nhiễm không hề muốn bước vào, bởi vì Lệ Minh Vũ đang

ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn, chỉ cần lại gần một chút thì có thể

thấy rõ ràng "khung cảnh" dưới nước. Cô đỏ mặt, đặt áo choàng tắm sang

một bên, cả quá trình cô không dám giương mắt lên dù chỉ là một chút,

hơn nữa lòng cô thực sự vẫn thấy khó chịu, thản nhiên nói, "Em để đồ ở

đây. Một lát anh thay là được rồi." Làm xong, cô liền xoay người đi.

"Tôi cho em đi rồi à?" Phía sau, Lệ Minh Vũ lười biếng cất tiếng.

Tô Nhiễm dừng chân, cả trái tim cô treo lơ lửng, cảm giác khẩn trương chợt thay thế cho nỗi đau trong lòng.

"Qua đây." Anh nặn ra hai chữ ngắn gọn.

Tô Nhiễm xoay người, nhưng lúng túng không dám ngẩng đầu. Dù sao từ nhỏ

đến lớn cô cũng chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với "người đàn ông khỏa

thân" như vậy, "Em có chuyện phải làm, em..."

"Tắm cho tôi." Anh bực mình cắt ngang cô.

"A?" Tô Nhiễm kinh hãi, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thoáng chốc tầm nhìn

rơi vào nửa người trên cường tráng của Lệ Minh Vũ. Làn da anh màu đồng

quyến rũ, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ như thần mặt trời Apollo trong thần

thoại Hy Lạp, những giọt nước còn vương trên vòm ngực, lóng lánh theo

từng đường cong.

Cô vô thức lùi lại, hít một hơi, vội vàng thu

lại tầm nhìn. Từ khi kết hôn với anh đến giờ, cô chỉ toàn thấy anh trong hình tượng đồ vest giầy da, còn "tiếp xúc thẳng thắn" như hôm nay là

lần đầu tiên. Cô biết vóc người anh rất đẹp, nhưng không ngờ sẽ đẹp đến

mức khiến cô không dám nhìn thẳng. "Tại sao em phải tắm cho anh?" Cô bất giác hỏi vặn lại anh.

Dường như không ngờ cô sẽ cãi lại, Lệ

Minh Vũ sửng sốt, ngay lập tức đôi môi mỏng khẽ cong, anh giơ cánh tay

trái bị thương lên, "Nguyên nhân rất đơn giản, tôi vì em mà bị thương.

Thế nào, sợ tôi ăn em?"

Tô Nhiễm thoáng chốc khó thở.

"Em yên tâm..." Lệ Minh Vũ hơi dựa ra sau, không nhanh không chậm lên tiếng, "Dù tôi có ăn em, thì cũng là đạo lý hiển nhiên."

Tô Nhiễm cứng đờ, chăm chú nhìn người đàn ông trong bồn tắm lớn, thấy

ánh mắt thâm thúy của anh thoáng hiện lên ý bỡn cợt như có như không,

một nổi giận không tên bất giác nổi lên trong cô. Cô nắm chặt tay, thầm

hít thật sâu để bản thân trấn tĩnh lại. Cô yêu anh là thật, nhưng không

có nghĩa phải yêu đến mức phát điên phát rồ trước mặt anh.

Tâm

tư của anh cô không cách nào suy đoán, khi thì xa cách như người lạ, khi thì gần gũi như người chồng tuyệt vời, đâu mới đúng là bộ mặt thật của

anh? Hay cả hai đều không phải. Cô cắn răng bước lại, anh là người chồng danh chính ngôn thuận của cô, vậy cô còn gì phải kiêng dè?

Thành bồn tắm rộng rãi, đủ cho cô ngồi xuống, cô cố sức để đôi mắt mình chỉ

tập trung vào nửa người trên của anh. Cô vẫn duy trì ưu tư, cẩn thận

tránh vết thương, lau nửa người trên giúp anh.

Lòng bàn tay mềm

mại vì sữa tắm mà càng thêm trơn nhẵn, Tô Nhiễm có thể cảm nhận được cơ

bắp săn chắc và cường tráng của anh, nước theo cổ tay trắng nõn của cô

chảy xuống ngực Lệ Minh Vũ, phác họa trôi chảy từng đường cong trên cơ

thể anh.

Cả quá trình cô đều dốc sức ra lệnh cho bản thân không

được nghĩ ngợi miên man, cũng không được nhìn lung tung, nhưng cơ bắp

rắn chắc dưới lòng bàn tay vẫn khiến gò má cô đỏ ửng, trái tim đập dồn

dập, không cần soi gương cô cũng biết sắc mặt mình xấu hổ nhường nào, cô lơ đãng nâng mắt nhìn anh nhưng không ngờ anh lại đang chằm chằm nhìn

cô, đôi mắt luôn trầm lặng kia thấp thoáng tối tăm khiến cô bất an.

Tô Nhiễm cố nén sợ hãi, dời tầm nhìn về lớp sữa tắm, cổ họng cô lại bất ngờ khô rát. Cô biết, anh vẫn chưa rời mắt khỏi cô.

Hồi lâu sau, Tô Nhiễm thấy đã l