Teya Salat
Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210091

Bình chọn: 7.00/10/1009 lượt.

Tô Nhiễm biết An Tiểu

Đóa lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Mình không sao, chỉ là kẻ điên đụng phải

người không bình thường thôi."

Khi Tô Nhiễm rời khỏi quán cà

phê, những bông tuyết rơi xuống mái tóc cô. Áo khoác dài màu trắng không giấu được nổi cô đơn trên gương mặt cô. Cô hít vào thật sâu, bông tuyết hòa lẫn với hương vị của thành phố, là mùi hương mà cô yêu thích.

Đúng vậy, cô rất yêu anh, cho nên cô cũng yêu thành phố này vô cùng.

Cô lê bước qua từng khung cửa sổ bằng kính. Sau lưng cô, một chiếc xe sang trọng màu tối chậm rãi chạy theo, không nhanh cũng không chậm, không

ngừng lại cũng không vượt qua...

Em biết, ngay khoảng khắc em rung động đã định trước em là người thua

cuộc trong tình yêu. Em yêu anh, không liên quan đến ngày tháng, cũng

không liên quan đến phong tình, lại càng không liên quan đến anh. Chán

nản và buồn đau trong lòng em tựa như hạt nước thấm vào đá, chỉ mong anh có thể cho em một phần yên tĩnh là được. Lúc này, em thà rằng mình xoay người rời đi, cũng không muốn anh thấy những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má em....

____________

Xe lửa dừng lại, tuyết rơi trắng xóa dường như cũng ngừng theo.

Tô Nhiễm đứng ở sân ga vắng người chỉnh chang áo khoác, nhìn những tòa nhà xa xa dưới màn tuyết trắng xóa, cô nở nụ cười từ tận đáy lòng. Mỗi khi

buồn, nơi đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là đây.

Xe lửa màu đỏ chậm rãi lăn xa, trả lại sự yên tĩnh vốn có của đất trời.

Tô Nhiễm nhắm hai mắt, hít thật sâu mùi hương se lạnh ngọt ngào thân quen. Sân ga ngoài trời này được cư dân địa phương dựng lên tạm thời. Xa xa

nhìn lại, chiếc xe lửa nhỏ như bước ra từ trong thế giới thần tiên, xa

hơn nữa là cối xay gió màu trắng. Gió thổi phớt qua, cánh quạt cũng chầm chậm xoay tròn như cách điệu thêm cho thị trấn nhỏ này.

Thị

trấn Hoa Điền là nơi Tô Nhiễm sinh sống trong suốt mười năm qua. Nơi đây nằm gần sát thành phố nhưng vì bảo vệ môi trường nên có rất ít đường

dành cho xe ô tô. Vì vậy, mỗi khi Tô Nhiễm về đây đều phải ngồi trên

chiếc xe lửa nhỏ màu đỏ ấy, như là từ thành phố bước vào thế giới thần

tiên đầy hạnh phúc.

Thị trấn nhỏ này yên ả và thanh bình vô

cùng, chính là nơi như trong câu thơ "Xuân hữu bách hoa hạ hữu nguyệt,

thu hữu lương phong đông hữu tuyết [1'> ". Đây cũng là chính nơi mà mẹ Tô Nhiễm ở, tám tuổi cô theo mẹ đến thị trấn nhỏ này. Sau đó, mẹ cô gặp

được bố dượng Tiêu Quốc Hòa, hai người liền định cư luôn tại đây.

[1'> Xuân hữu bách hoa hạ hữu nguyệt, thu hữu lương phong đông hữu tuyết:

Xuân có trăm hoa hè có trăng, thu có gió mát đông có tuyết.

Đẩy

cửa bước vào sân, Tô Nhiễm liền thấy bố dượng uống rượu. Ông ngồi trên

chiếc xích đu dưới tàng của đám dây leo vốn đã khô héo từ lâu, chờ tỉnh

bớt hơi rượu. Thấy Tô Nhiễm về, ông liền xăm soi, lè nhè: "Tôi còn tưởng rằng cô nhận lại người ba có tiền thì không về nữa chứ."

Ánh

nắng ngày đông ấm áp chiếu sáng Tô Nhiễm. Áo khoác trắng trên người càng ánh thần sắc cô thêm trắng nhợt. Nghe vậy, cô liền bước lên trước, khẽ

nói, "Chú Tiêu, chú nghĩ nhiều quá rồi." Lại thấy sắc mặt của ông, cô

bất đắc dĩ nói: "Sao đến bây giờ mà chú vẫn còn uống nhiều rượu như

vậy?"

"Thì sao? Cô còn muốn quản cả tôi? Tôi thích uống thì

uống!" Tiêu Quốc Hào vừa nghe liền nổi nóng, đỏ mặt tía tai mà quát Tô

Nhiễm, rồi bực mình đưa tay hướng về cô....

"Đừng có nói nhiều, mau đưa tiền sinh hoạt của hai tháng này ra đây."

Tô Nhiễm cắn môi, lấy bóp tiền trong giỏ xách ra, rồi rút từ đó một tờ

tiền mệnh giá lớn đưa cho Tiêu Quốc Hào, "Chú Tiêu, chú lớn tuổi rồi.

Sau này, chú uống ít thôi ạ."

Kể ra, Tiêu Quốc Hào cũng là một

nhân tài. Ông là người địa phương ở thị trấn Hoa Điền. Dân ở đây, ai

cũng biết Tiêu Quốc Hào có tiếng về trồng trọt. Bất kể cây cối, hoa cỏ

nào chỉ cần qua tay ông thì chắc chắn sẽ sinh sôi tươi tốt vô cùng.

Nhưng đáng tiếc có một năm chính phủ lấy đất để xây dựng công trình công cộng, đúng lúc lấy ngay mảnh vườn của ông, từ đó Tiêu Quốc Hào suy sụp

chán nản. Hằng ngày chỉ biết làm bạn với rượu, mọi thứ trong nhà đều nhờ vào một mình Tô Ánh Vân chống đỡ.

Ý tốt của Tô Nhiễm qua lỗ tai của Tiêu Quốc Hào lại thay đổi tính chất vốn dĩ của nó, ông nhíu mày

nhìn cô, "Sao? Cô sợ tôi chết để một mình mẹ cô lẻ loi à? Bây giờ cô

nhận lại ba mình rồi, là cô bà nhà họ Hòa, tôi càng không thể chết

được." Nói, rồi đếm tiền cầm trong tay, lắc đầu, "Sao lại ít thế này

nhỉ? Cô bây giờ đã là phu nhân của nghị sĩ gì đó rồi, tiền sinh hoạt sao vẫn không tăng thêm hả?"

Vừa dứt lời, ông liền giật lấy bóp

tiền của Tô Nhiễm, rồi lấy hết tiền giá trị lớn có trong đó ra, "Rõ là

keo kiệt, cô về nhà mẹ ruột mình mà mang ít tiền như vậy ư? Nghị sĩ gì

đó không cho cô tiền xài à?"

" Chú Tiêu, con...."

"Phải Tiểu Nhiễm về không? Vào mau đi con." Trong phòng truyền ra tiếng nói dịu dàng của Tô Ánh Vân.

Phật đường, thoang thoảng hương thơm, ánh sáng phản chiếu từ cửa thủy tinh soi lên người Tô Ánh Vân, mơ hồ như hư ảo.

Tô Ánh Vân tuy đã có tuổi nhưng năm tháng vẫn không lấy đi vẻ mỹ lệ của

bà. Sự tĩnh tâm tro