Insane
Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211965

Bình chọn: 9.00/10/1196 lượt.

ngờ càng chơi càng thua, càng thua càng vay nhiều hơn. Cậu

ấy trốn về nhưng bọn cho vay lãi cao làm sao chịu buông tha? Cậu ấy

thiếu mười triệu, chưa bao gồm lãi."

"Cái gì? Mười triệu?" Não Tô Nhiễm trống rỗng, làm sao lại thiếu nhiều như vậy?

"Tiểu Nhiễm, dì biết con hoàn toàn có thể không xen vào chuyện chị em của dì. Trước đây, do dì phá gia đình con đổ vỡ, con phải hận dì mới đúng.

Nhưng mà, dì thật sự không thể không quan tâm Bạch Lâm. Dù sao cậu ấy

cũng là em trai duy nhất trên đời này của dì. Hòa Vy biết chuyện này,

con bé giận không thể đuổi chị em dì ra khỏi nhà họ Hòa. Dì không có

cách nào cầu xin con bé, dì chỉ có thể xin con thôi." Bạch Sơ Điệp kéo

tay Tô Nhiễm, khóc lóc than thở.

Tô Nhiễm khó xử, cô nào có

nhiều tiền như vậy? Suy nghĩ rất lâu, cô mới nhớ ra, vội hỏi: "Dì Bạch,

hai chị em dì cũng là cổ đông của nhà họ Hòa. Bao năm nay, cậu cũng phải tích góp được chút ít chứ."

Nghe xong, Bạch Sơ Điệp càng thê

lương, "Bạch Lâm thường xuyên cờ bạc, sao có thể để dành tiền? Tuy dì

được chia lợi nhuận của nhà họ Hòa, nhưng từ sau khi ba con qua

đời, Hòa Vy luôn nhắm vào dì, lấy hết mọi lợi nhuận trên danh nghĩa

thuộc về dì. Dì cũng không tính với con bé. Nhưng lần trước, dì đã đem

mọi của cải vốn liếng có trong tài khoản ra hết, trang sức cũng bán hết

để lấy tiền mặt. Dì đã cầm tiền này trả cho sóng bạc trước. Bây giờ, dì

thật sự trắng tay rồi."

Tô Nhiễm gật đầu, cụp mi bối rối: "Dì

Bạch, không phải con không muốn giúp dì. Con thật sự không có nhiều tiền như vậy. Với con, mười triệu thực sự lớn lắm."

"Dì hiểu, dì

hiểu. Thực ra hôm nay dì gọi cho con cũng không phải nhờ con lấy tiền

của chính con giúp dì. Dì... dì biết bốn năm trước con ra đi tay trắng,

không có tiền gì cả." Bạch Sợ Điệp khó mở lời, nắm chặt tay, "Dì là

muốn, muốn nhờ con..."

Tô Nhiễm thấy bà ta do dự, nói, "Dì Bạch, dì muốn con đi nhờ Hòa Vy giúp, phải không?" Mười triệu với người khác

là con số lớn rất lớn, nhưng với Hòa Vy không hẳn là quá khó. Chị cô là

chủ một tòa soạn. Dù không có tiền mặt nhưng vẫn có thể huy động vốn từ

nơi khac. Hơn nữa, chị cô còn chèn ép phần lợi nhuận của Bạch Sơ Điệp.

Ai ngờ, Bạch Sơ Điệp lại lắc đầu, "Cho tới bây giờ dì không dám trông cậy

Hòa Vy sẽ giúp dì. Con bé thống hận dì biết bao, làm sao có thể giúp dì? Tiểu Nhiễm..." Bà ta ngẩng đầu, ánh mắt cầu khẩn nhìn Tô Nhiễm, "Bời vì Hòa Vy, nên dì không có khả năng vay được tiền từ người khác. Vì vậy,

dì chỉ có thể cầu xin con, xin con đi nói với Lệ Minh Vũ, nhờ cậu ấy

giúp dì dàn xếp chuyện này."

Tô Nhiễm ngây ngẩn. Lệ Minh Vũ, lại là Lệ Minh Vũ?

"Dì Bạch, dì nhờ con đi tìm anh ta? Con, con và anh ta đã ly hôn rồi. Dù

thật sự muốn tìm anh ta, cũng không cần nhờ con, Hòa Vy gần gũi với anh

ta nhất." Cô thực sự bị chấn động.

"Dì hiểu dì hiểu, nhưng dì

Bạch không phải người mù. Lệ Minh Vũ đối xử với Hòa Vy không tốt chút

nào cả. Cậu ta tuyệt đối sẽ không vì tình cảm Hòa Vy dành cho cậu ta mà

giúp chị em dì. Tiểu Nhiễm, buổi tiệc vào bốn năm trước, dì thấy rõ ràng lắm. Trong tim Lệ Minh Vũ có con, cho nên con đi nhờ cậu ta, cậu ta

chắc chắn sẽ không làm khó." Bạch Sơ Điệp gấp rút giải thích. Thấy Bạch Sơ Điệp dùng ánh mắt chờ mong nhìn bản thân, Tô Nhiễm chần chờ một chút, an ủi, "Dì Bạch, tuy mười triệu con kiếm không ra. Nhưng

trong tài khoản, con vẫn còn ít tiền. Dì lấy trả bớt tiền lãi trước,

phần còn lại con sẽ nghĩ cách giúp dì, được không?"

Bạch Sơ Điệp liên tục gật đầu, nước mắt chực trào, "Tiểu Nhiễm, cám ơn con. Dì Bạch bây giờ chỉ biết dựa vào con."

Tô Nhiễm trấn an bà ta, thở dài.

"Phải rồi, Quân Hạo ở nước ngoài về rồi, đang ở trên lầu. Vừa rồi nó dặn,

chừng nào con tới nhất định phải lên lầu tìm nó." Bạch Sơ Điệp vội nói.

Đáy mắt Tô Nhiễm nổi lên dịu dàng, gật đầu.

Hòa Quân Hạo, em trai cùng cha khác mẹ của cô, nhỏ hơn Tiêu Diệp Lỗi hai

tuổi, học xây dưng ở nước ngoài. Lúc trước khi anh chọn chuyên ngành

này, Hòa Tấn Bằng tức giận vô cùng, anh dù ít dù nhiều cũng coi như là

con trai duy nhất của nhà họ Hòa, không học kinh tế mà lại học xây dựng, đương nhiên sẽ khiến Hòa Tấn Bằng phiền muộn. May là còn có Hòa Vy, nên lúc đó Hòa Quân Hạo mới suông sẻ được học.

Trên lầu hai, Tô

Nhiễm gõ cửa rất lâu mà không ai trả lời, nên tự đẩy cửa đi vào liền

nghe nhạc rock đinh tai nhức óc mở cực to. Khắp căn phòng hầu như cũng

đung đưa theo điệu nhạc. Hòa Quân Hạo đưa lưng về phía Tô Nhiễm không

biết đang loay hoay làm gì, mà không phát hiện Tô Nhiễm bước vào phòng.

Tô Nhiễm không nói tiếng nào đi lại tắt nhạc. Thế giới yên lặng ngay tức khắc.

Hòa Quân Hạo quay đầu, trông thấy Tô Nhiễm liền phấn khích đứng dậy, sải

bước tiến lên ôm cô, "Chị gái quyến rũ nhất của em rốt cục đã tới. Chị

để em nhớ chị muốn chết luôn."

Tô Nhiễm cũng cười ôm lại anh, vỗ vỗ lưng, hơi buông ra, ánh mắt mừng rỡ lướt từ trên xuống dưới, "Cao

lớn, trưởng thành, giống đàn ông rồi."

"Chị, cái gì mà giống đàn ông chứ? Em trước giờ luôn là đàn ông, ok? Chỉ tại mọi người cứ coi em

như con nít thôi."