Polly po-cket
Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212055

Bình chọn: 8.00/10/1205 lượt.

đầu nhìn cô, sốt ruột lên tiếng: "An Tiểu Đóa, xuống trước rồi nói được không? Cậu đừng hưng phấn quá, té đó."

"Haha. Vẫn là Tiểu Nhiễm của mình quan tâm mình nhất. Chụt..." An Tiểu Đóa vẫy tay hôn gió cô một cái, ngảy xuống nhưng vẫn không cách nào bình tĩnh

lại, "Tiểu Nhiễm, cậu hiểu cảm giác hiện tại của mình không? Cảm giác

bối rối khi gặp được người đàn ông mình yêu. Trái tim mình không đập

bình thường lại được, làm sao bây giờ?"

"Hàn thiếu của cậu đâu? Cậu đá anh ta rồi ư?" Tô Nhiễm bất đắc dĩ nhìn cô.

An Tiểu Đóa nhăn mũi, "Cho em xin. Bốn năm trước mình đã nói với cậu rằng

mình không có gì với anh ta mà. Anh còn lâu mới thích cái loại ăn chơi

trác táng như anh ta. Mình thích người đàn ông như bác sĩ Mộ, có học

thức, có đạo đức, có nội hàm, trưởng thành thận trọng."

"Bác sĩ Mộ?" Tô Nhiễm hỏi ngay, còn chưa kịp phản ứng thì chuông cửa đã vang.

An Tiểu Đóa khoái chí đi mở cửa. Ngay sau đó, Tô Nhiễm liền nghe cô kích động la to, "Mộ, bác sĩ Mộ, sao anh lại tới nhà em?"

Tô Nhiễm hiếu kỳ nhìn ra cửa, đột nhiên trợn to mắt.

Ngoài cửa, một người đàn ông cao lớn với ý cười dịu dàng bên môi.

Mộ Thừa?

Sao lại là anh?

——————————————Hoa lệ phân cách tuyến—————————————

Dưới khu ở, ánh mặt trời ấm áp chảy tràn trên thảm cỏ xanh mát.

"Hóa ra anh chính là bác sĩ Mộ mà Tiểu Đóa nhắc tới." Tô Nhiễm ngồi trên

ghế, nhìn Mộ Thừa cười dịu dàng dưới ánh nắng ấm áp, rồi lặng lẽ quay

đầu nhìn thoáng lên lầu. Cạnh cửa sổ, An Tiểu Đóa vội vàng núp đầu

xuống, khiến cô không nhịn được bật cười.

Mộ Thừa cũng nhìn

theo, có lẽ không thấy gì nên cũng thôi. Ngồi xuống cạnh cô, lên tiếng:

"Anh bất chợt đến nhà, hy vọng không dọa bạn em. Vì anh nghe nói em ở

đây nên mới đến tìm."

"Không sao đâu anh, Tiểu Đóa mừng còn không kịp." Tô Nhiễm nói.

"Em nói gì?" Mộ Thừa hơi nhướn người về trước, mỉm cười.

"À, không có gì. Đúng rồi, Băng Nựu đâu anh? Anh làm sao lại để con bé ở Paris một mình?" Tô Nhiễm lo lắng hỏi.

Mộ Thừa nhìn cô, ánh mắt dịu dàng "Anh cũng dẫn Băng Nựu về. Thực ra anh

cũng định về luôn, không đi nữa. Băng Nựu chưa quen giờ giấc nên còn

đang ngủ. Nếu con bé biết anh tới tìm em, nhất định sẽ nhao nhao không

chịu ngủ."

Tô Nhiễm gật đầu, lại thấy chuyện này hơi đột ngột,

"Mộ Thừa, mọi thứ anh phấn đấu ở Paris lẽ nào bỏ hết sao? Vậy thì đáng

tiếc lắm."

"Vì em, đáng giá." Mộ Thừa ôn hòa nhìn cô, "Em đã

từng hỏi anh. Có thể dẫn em đi hay không, câu trả lời của anh là có. Bây giờ cũng vậy, em ở nơi nào anh đều sẽ theo em đến đó. Tiểu Nhiễm, từ

ngày anh gặp em, anh sẽ không để em cô đơn lần nào nữa."

"Mộ Thừa, em thật sự không muốn mang lại nhiều phiền phức cho anh như vậy. Em..." Tô Nhiễm cảm động, cắn môi.

Đúng vậy, khi trái tim đã trải qua quá nhiều cô đơn lạnh lẽo thì sẽ không

nén nổi mà cảm động, sinh mệnh của một người phụ nữ có thể tiếp nhận

được bao nhiêu cảm động? Cô không biết người khác thế nào, chỉ biết rằng khi đàn ông vì bạn mà từ bỏ mọi thứ thuộc về anh ta, như vậy đủ để thấy bạn ở trong lòng anh ta quan trọng đến nhường nào.

Mộ Thừa cười, nhẹ giọng nói: "Chuyện của em cũng chính là chuyện của anh. Đừng quên, anh vẫn đang chờ em gật đầu đeo nhẫn."

"Em..." Tô Nhiễm thoáng nghĩ tới lời từng nói với Lệ Minh Vũ, nhìn nụ cười của

người đàn ông trước mắt, ngực cô lấp đầy buồn phiền.

Thấy vẻ mặt của cô, Mộ Thừa càng thêm dịu dàng, "Em yên tâm. Hôm nay, anh tới đây

không phải để ép em đeo nhẫn. Cho am cái này..." Nói xong, anh lấy một

thứ từ áo khoác ra đưa cô.

Tô Nhiễm vừa nhìn, đúng là chi phiếu, nhất thời cô bị vài con số trên đó dọa đến hốt hoảng trợn to mắt. Mười

triệu, là một tờ chi phiếu mười triệu?

"Mộ Thừa, cái này...anh làm sao lại cho em cái này?" Cô lắp bắp.

"Anh biết em cần số tiền này. Em cứ giữ trước đi, cứu người quan trọng hơn." Mộ Thừa không giải thích, chỉ thong dong nói.

Tô Nhiễm vội đưa chi phiếu cho anh, "Không được không được, em sao có thể lấy tiền của anh được?"

"Tiểu Nhiễm, ít ra tiền này của anh là sạch sẽ. Anh không muốn em đi cầu xin bất cứ người nào. Em cầm đi." Mộ Thừa kiên quyết.

Tô Nhiễm nhìn ah, cảm động nhưng cũng thấy nghi hoặc.

Mộ Thừa chỉ là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh, sao anh lại có nhiều tiền như vậy?

Càng quan trọng hơn, anh dường như rất rõ tình hình của cô, rõ ràng rành mạch...

——————————————

Vào đêm, hơi sương mỏng đọng ngoài cửa sổ, phủ lấy toàn bộ thành phố, làm nơi đây trở nên đầy mờ ảo mơ mộng, vừa thật vừa giả.

Ánh đèn sáng trưng nơi phòng làm việc, chiếu từng đường nét đàn ông lên cửa kính. Người đàn ông lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, nghe tiếng gõ

cửa, anh ta ngửa đầu uống cạn một hơi, "Vào đi."

Đồng Hựu đi

đến, nói thẳng vào vấn đề: "Bộ trưởng, Bạch Sơ Điệp quả thực đã tìm phu

nhân. Nhưng mà chuyện của Bạch Lâm ngày hôm nay đã giải quyết xong rồi

ạ."

"Giải quyết rồi? Ai giải quyết?" Lệ Minh Vũ cảm thấy kinh

ngạc vô cùng, cau mày. Bạch Sơ Điệp và Bạch Lâm có khả năng xuất ra mười triệu?

"Chuyện đó..." Đồng Hựu quanh co một lát, xấu hổ lên

tiếng, "Nghe nói là Bạ